Nhưng mà bây giờ không giống, Tề Nhạc có cơ hội sống, lúc này tỉnh táolại trong nội tâm nàng tràn ngập vui sướng cùng hưng phấn, tuy nàng biết rõ Tề Nhạc sẽ không tha thứ cho mình nên nàng không có đi hy vọng xavời, nhưng những hưng phấn phát ra từ nội tâm này lại khiến thống khổtrong lòng của nàng giảm đi rất nhiều.
Thời điểm Vũ Mâu chuẩn bị mở miệng thì Vũ Vân cướp lời nói:
- Vũ Mâu, chúng ta nên làm giao dịch đi.
Vũ Mâu sững sờ.
- Giao dịch? Giao dịch gì.
Vũ Vân thở sâu, đột nhiên nàng phát hiện dã tâm và oán hận trong nộitâm của chính mình khi nhìn thấy Văn Đình hy sinh tính mạng cứu Tề Nhạcđã hoàn toàn biến mất.
- Buông tha Tề Nhạc, chỉ cần cô buôngtha Tề Nhạc sau này tôi không có dị tâm nữa, cam tâm tình nguyện trởthành thủ hộ giả chòm sao Song Tử, tôi cũng như Thập Nhị Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trung thành với cô.
Vũ Mâu kinh ngạc nhìn qua nàng, nàng không nghĩ tới Vũ Vân lại nói ra những lời này, sâu trong lòng của nàng có cảm giác quái dị.
- Chị...
Vũ Vân lạnh lùng nói:
- Nếu không, cho dù chết tôi cũng không quay về Hy Lạp.
Marty biến sắc.
- Vũ Mâu tiểu thư, cái này...
Vũ Mâu lắc đầu, ngăn cản Marty nói thêm những lời khác, nàng đi tới bên cạnh cái kén đỏ sậm nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, cảm tạ ngài tới đây trợ giúp lần này, Hy Lạp vĩnh viễn không quên hữu nghị của ngài, nhưng mà vì thủ hộ giả chòm saonguyên vẹn tôi đã quyết định, hy vọng ngài có thể hiểu được.
Nhìn qua ánh mắt kiên định của Vũ Mâu, lại nhìn qua cái kén màu đỏ, Marty thở dài một tiếng.
- Đã như vầy sau này nếu xảy ra vấn đề hy vọng Vũ Mâu tiểu thư có thể chủ động gánh chịu.
Nói xong câu đó hắn ở lại không còn ý nghĩa gì, quyền trượng trong tayphát ra bốn đạo thánh quang đem thân thể của mình cũng tùy tùng biếnmất. Dưới bốn đạo thánh quang bao phủ bốn tên Hồng Y Đại Giáo Chủ hôn mê cũng bị hắn mang đi.
Thời điểm giáo hoàng rời đi được mộtphút thì hào quang đỏ sậm của cái kén biến mất, thân ảnh Văn Đình biếnmất, sắc mặt Tề Nhạc đờ đẫn đứng ở nơi đó, thân thể của hắn hoàn toànxích lõa, ánh mắt của hắn bình tĩnh tới đáng sợ, sau lưng của hắn có đôi cánh vàng kim giang rộng, thò tay kéo Tuyết Nữ qua người mình, ánh mắtnhìn qua Vũ Mâu, âm thanh như từ cửu u địa ngục sâu thẳm vang vọng lênthế gian.
- Ngày mười tháng một năm sau mang theo thủ hộ giảchòm sao của cô lên đỉnh Everest, đến lúc đó nên kết thúc cừu hận giữachúng ta rồi.
Liếc nhìn đôi mắt của Vũ Mâu thật sâu, khí tứccủa Tề Nhạc bình tĩnh tới đáng sợ, Vũ Mâu hiện càng hy vọng Tề Nhạc tứcgiận mắng nàng một trận hoặc trực tiếp động thủ thì nàng còn cảm thấythoải mái hơn một chút. Nhìn qua gương mặt không chút biểu tình của TềNhạc, Vũ Mâu không có nói những lời cầu xin tha thứ gì đó bởi vì nàngbiết rõ chuyện giữa mình và Tề Nhạc đã xong rồi, sau này chỉ còn lại thù hận mà thôi. Ngay cả cô ta cũng không rõ vì trở thành nữ thần Athenachân chính mà đi trêu chọc kẻ thù vô cùng cường đại này là đúng hay sao, do yêu sinh hận a!
Mephisto lo lắng nói:
- Tiểu thư, không nên để hắn rời đi! Nếu không...
Hắn biết rõ Tề Nhạc đáng sợ đến cỡ nào, tuy lúc này hắn có được tínhmạng lần nữa nhưng hắn cũng phi thường suy yếu, nếu như không thừa dịpnày mà hủy diệt hắn thì sao này phải đối diện với địch nhân quá sứccường đại như Tề Nhạc thì chuyện này quá đáng sợ rồi, huống chi Tề Nhạcđã hạ chiến thư với thủ hộ giả chòm sao bọn họ.
Vũ Mâu nhẹnhàng lắc đầu, nàng nhắm mắt thở sâu và đưa tay phải lên, nàng dùng ốngtay áo lau nước mắt trên mắt của mình, khí tức thần thánh bắt đầu trởnên cường đại.
Thần quang trong mắt lập lòe nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Tốt, ngày mười tháng một năm sau chúng tôi nhất định đến. Tề tiên sinh, gặp lại.
Nói xong câu này nàng liền xoay người lại, cũng không quay đầu mà đi về phương xa.
- Tề Nhạc...
Vũ Vân muốn nói cái gì đó nhưng lời vừa ra tới miệng đã nuốt trở vào,nhìn qua Tề Nhạc thở dài một tiếng, đồng dạng lắc đầu đi theo sau lưngVũ Mâu.
Mephisto do dự một chút mình có nên phát động côngkích đánh Tề Nhạc hay không, cho dù vi phạm lệnh của Vũ Mâu tiêu diệthắn ở chỗ này cũng phải làm. Tuy hắn ngưng tụ năng lượng mấy lần rồinhưng không có động thủ, kỳ thật hắn lại làm sao không đồng tình với tao ngộ của Tề Nhạc chứ? Vì thủ hộ giả Hy Lạp cường đại hơn bọn họ đã làmtổn thương sâu sắc kẻ vốn là minh hữu của mình. Bất đắc dĩ lắc đầu mangtheo tất cả thủ hộ giả chòm sao đi theo Vũ Mâu.
Tề Nhạc vẫnnhìn qua bọn họ. Đợi tới khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của mình mớiđưa tay ôm Tuyết Nữ đang đẫm lệ mông lung vào ngực của mình. Nhẹ khẽvuốt mái tóc dài màu lam của nàng.
- Những chuyện tôi gặp hôm nay tương lai không lâu tôi sẽ trả toàn bộ lại cho bọn chúng. Tuyết Nữ, cha không nói nhiều, chúng ta về nhà thôi. Cha ruột của cô đã vì tôi mà chết thì tôi sẽ thay thế ông ta thủ hộ cô cả đời cả thế, tôi dùng tínhmạng Kỳ Lân mà thề từ nay về sau tuyệt đối không để cho cô bị tổnthương.
Tuyết Nữ trở tay ôm vai Tề Nhạc cất tiếng khóc lớn,Tề Nhạc không có nói cái gì nữa, đôi cánh màu vàng sau lưng của hắn vỗmạnh mang theo Tuyết Nữ phóng lên trời. Hắn bay thẳng về phương xa, hắnkhông có dùng máy bay mà dùng đôi cánh của mình mang theo Tuyết Nữ,nương tựa vào năng lực phi hành của mình bay về phương đông.
Hắn hiện giờ cần yên tĩnh, chỉ có yên tĩnh mới giúp hắn ổn định tâm thần và hiểu rõ tất cả.
Bay lượn giữa không trung Tề Nhạc đem năng lượng trong thân thể phóngthích ra ngoài, cho dù là ra đa của quốc gia nào cũng không thể biếtđược sự tồn tại của hắn, đồng thời ở giữa không trung hắn đem Tuyết Nữsau khi thút thít nỉ non thiếp đi vào bên trong Kỳ Lân Châu.
Tâm thần của hắn hiện giờ phi thường bình tĩnh, cái gọi là bi thương tại tâm chết, nếu như tâm đã chết thì làm gì còn thống khổ nữa chứ. Vũ Mâuphản bội làm nội tâm của hắn tràn ngập tịch mịch. Hắn biết rõ trênphương diện tình cảm mình còn quá ngây thơ, có lẽ từ trước nay hắn chưabao giờ bị tổn thương trên phương diện tình cảm cho nên mới lâm vào cạmbẫy của Vũ Mâu lần này.
Tề Nhạc hiện tại đang suy nghĩ nhữngchuyện khi Văn Đình ôm mình. Khi đó khí tức sinh mệnh của hắn được ĐếTâm Tuyết Liên Vương làm thức tỉnh, các loại cơ năng thân thể trongngười hắn khôi phục lại. Vào một khắc trước lúc chết hắn đã vô cùng sợhãi, bởi vì tính mạng của Văn Đình bắt đầu rót vào trong người của hắn.
Nữ nhân yêu thương mình mà sẵn sàng hy sinh tính mạng cứu hắn! Cho dù hắn không thể cũng phải thừa nhận đả kích không nhỏ.
Văn Đình là nữ nhân yêu thương Tề Nhạc sâu sắc, thẳng đến một khắc này Tề Nhạc mới cảm giác được mình đã để nữ nhân yêu thương mình chịu thuathiệt là bao nhiêu.