Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 243: Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm (4)



Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói:

- Tôi rất kỳ quái, vì cái gì cô lại không yêu cầu tôi thả cô? Chỉ cần cô đạt được tự do, chẳng lẽ còn không đưa ổ cứng kia về hay sao?

Sắc mặt Báo nữ biến đổi.

- Thẳng thắn nói cho anh biết, lần này tới đây không chỉ có Hắc Ám Quốc Hội và người của giáo đình tới quốc gia của anh, Thái Dương Quốc Phệ Hồn Đường cũng tới. Hiện tại chỉ còn mình tôi, tôi không có nắm chắc giao ổ cứng này ra ngoài. Hơn nữa mục tiêu như tôi quá rõ ràng, khí tức của tôi hấp dẫn người của giáo đình đuổi giết.

Tề Nhạc nói:

- Cho nên cô mới lợi dụng tôi đạt được mục đích đúng không?

Nói đến đây, tốc độ bay của hắn chậm lại, vân lực dưới chân hơi thu liễm, thân thể đáp xuống một cao ốc. Lúc này, sau khi bay thời gian ngắn, bọn họ đã quay về nội thành của Kinh Thành.

Tề Nhạc thả Báo nữ xuống, ánh sáng màu lam bao phủ người nàng, dưới tác dụng của thủy vân lực, tê liệt trên thân thể của nàng đã giảm bớt. Vui vẻ trên mặt biến mất, Tề Nhạc bình thản nhìn Báo nữ.

- Nơi này cách phía nam một khoảng cách, cô đi đi, chỉ cần cô thu liễm khí tức trên người của mình, người giáo đình muốn bắt cô cũng không dễ dàng gì.

Báo nữ có có chút ngây ngốc nhìn Tề Nhạc.

- Anh thả tôi đi? Không có bất kỳ điều kiện?

Tề Nhạc khinh thường nói:

- Không phải mỗi người đều bàn điều kiện, ít nhất tôi không phải. Cô tốt nhất nên thừa lúc tôi chưa cải biến chủ ý thì rời đi đi.

Báo nữ không có đi, nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt của nàng hơi lập lòe.

- Tôi không biết tại sao anh làm như vậy. Anh có thể tàn nhẫn giao đồng bạn của tôi cho giáo đình, nhưng vì sao anh lại cứu tôi nhiều lần. Tại Thái Dương Quốc anh cũng có cơ hội giết tôi, nhưng sao anh không giết.

Ánh mắt Tề Nhạc trở nên lạnh vài phần.

- Muốn biết vì cái gì à? Cũng tốt, tôi cho cô biết. Tôi cứu cô cũng không phải vì cô đẹp, vóc người đẹp. Tôi đã gặp nhiều mỹ nhân, trong đó không ít người đẹp hơn cô, tôi thừa nhận, cứu cô có vài phần vì tướng mạo, nhưng quan trọng hơn, trên người của cô có chảy huyết mạch Viêm Hoàng. Tuy cô là con lai, nhưng từ ý nào đó mà nói, chúng ta xem như đồng bào. Cho dù cô ở Hắc Ám Quốc Hội, tôi cũng không thể giết cô như giết đám người tây dương. Có thể cô cảm thấy buồn cười, nhưng tôi lại nói cho cô biết, mỗi một người Viêm Hoàng, đều phải có được giác ngộ như vậy. Nếu không, tôi chẳng cứu lợi khí giết người như cô làm cái gì đâu.

Chậm rãi xoay người, ánh mắt Tề Nhạc nhìn về hướng bắc vẫn còn tối đen.

Thời điểm ở Thái Dương Quốc, Báo nữ đã cho hắn ấn tượng thật sâu, lần đầu tiên gặp Báo nữ, hắn cảm giác một cổ khí tức bi thương trên người của nàng, về sau phát hiện thân phận của Báo nữ, cộng thêm hai lần gặp nàng ở Kinh Thành, Tề Nhạc luôn cảm giác trên người của nàng có khí tức bi thương nhàn nhạt, bởi vậy bất luận là khi ở quán bar hay ở nhà kho, hắn đều cứu Báo nữ. Đúng như lời của hắn nói, tất cả mọi người chảy xuôi huyết mạch Viêm Hoàng, đối với Báo nữ, trong lòng của hắn chỉ có đồng tình. Hắn là lưu manh, nhưng không phải ngựa giống suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mặc dù Báo nữ rất có lực hấp dẫn, nhưng Tề Nhạc vẫn có thể khắc chế dục vọng sinh lý của mình. Nếu như hắn suy nghĩ mọi thứ bằng nửa thân dưới, vậy thì hắn có gì khác nhau với cầm thú đây?

Báo nữ nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc, nhìn nam nhân trước mặt của mình, kiên cường trong mắt của nàng biến mất. Ngược lại biến thành một cổ khí tức bi thương.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Vậy thì cô cho rằng thế nào? Nếu như tôi có ý đồ gì với cô, còn chờ tới bây giờ sao? Cô đi đi, ý chí của tôi không kiên định, nói không chừng trong chốc lát nữa tôi cải biến chủ ý hành quyết cô tại đây đấy.

Báo nữ đi đến trước người Tề Nhạc liền đứng lại, dáng người của nàng rất cao, cơ hồ không kém gì Hải Như Nguyệt cả, đứng trước người Tề Nhạc, đầu của nàng cao tới mũi của hắn, ánh mắt của Báo nữ có vài phần mê ly.

- Tôi hy vọng những điều kiện vừa rồi khiến anh cân nhắc, nếu như anh có thể mang đồ vật này trở về, cũng thay tôi ngăn cản những phiền toái từ Hắc Ám Quốc Hội mang đến, tôi nguyện ý làm người hầu của anh vĩnh viễn.

Tề Nhạc quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn nàng.

- Vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà thôi. Bây giờ là thời đại nào rồi, người hầu với không người hầu gì chứ.

Báo nữ cười buồn bả, nói:

- Có cái gì không được chứ? Người trong thế giới hắc ám của chúng tôi, bản thân chính là nô bộc của hắc ám đại thần, hoặc là, có thể nói là người hầu của Hắc Ám Quốc Hội, tôi đã là người hầu rồi, thì làm người hầu của anh hay của Hắc Ám Quốc Hội có cái gì khác nhau chứ? Anh mang thứ đồ vật này về giúp tôi, nhiệm vụ của tôi cũng được tính là hoàn thành. Sau này tôi như thế nào thì không cần suy nghĩ nữa, tôi chỉ muốn sinh hoạt bình thường trong vài ngày này thôi.

Vừa nói, nàng lấy trong ngực một cái ổ cứng mini xanh da trời đưa cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn qua Báo nữ, lắc đầu, nói:

- Không, tôi sẽ không đáp ứng cô. Nếu như cô thật sự giao ổ cứng này cho tôi, chỉ sợ tôi trực tiếp giao cho chính phủ đấy.

Báo nữ lạnh nhạt nói:

- Cũng không sao cả, anh có thể giao một phần âm bản cho chính phủ, nhưng xin anh nên giúp tôi mang nó ra ngoài. Chuyện đã đáp ứng tôi nhất định làm được, cho dù tôi không nguyện ý cũng vậy.

Nghe Báo nữ nói những lời mơ hồ này, Tề Nhạc cũng bị bi thương của nàng lây nhiễm, vô ý cầm ổ cứng vào trong tay, nói:

- Được rồi, tôi sẽ giúp cô một lần, nhưng mà, tôi sẽ cho bạn của tôi xem xét thứ bên trong trước, nếu như có hại với quốc gia của tôi, như vậy thực xin lỗi, tôi không thể giúp cô mang nó ra ngoài, nếu có thể cân nhắc thì thôi. Còn một chuyện tôi phải nói rõ, tôi cũng không muốn cô làm người hầu gì cả, nếu như cô nguyện ý thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, chúng ta sẽ làm bạn, trong người của cô có huyết mạch Viêm Hoàng, kỳ thật đây chính là nhà thuộc về cô.

- Nhà? Tôi có nhà sao? Tùy anh vậy, đột nhiên tôi cảm giác quá mệt mỏi, tùy anh xử lý thế nào cũng được. Địa chỉ ở bên trong ổ cứng, anh nguyện ý đưa đi thì đưa, không muốn đưa, xin anh nói cho tôi biết một tiếng. Dù sao với tôi mà nói, kết cục cũng như nhau cả.

Báo nữ buồn bả nói ra.

- Ý của cô là gì? Sao tôi nghe không hiểu. Chẳng lẽ cô cũng là cô nhi?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn nàng.

Bi thương trong mắt của Báo nữ càng đậm.

- Cô nhi? Cô nhi còn có cha mẹ, nhưng tôi có sao? Anh có biết vì sao tôi có được huyết mạch Viêm Hoàng không? Tôi là người được thụ tinh trong ống nghiệm, vì đào tạo ra Báo nữ, gien của tôi được người ta nhân bản ra, trong một ngàn mẫu thí nghiệm, tôi là mẫu thành công duy nhất.

Trong đầu Tề Nhạc như nổ tung, máu huyết toàn thân vào lúc này như cứng lại, Báo nữ nói mang chấn động cực lớn cho hắn, đó là một loại cảm giác không cách nào dùng lời lẽ mà hình dung được, đứng bên cạnh thân thể đơn bạc của Báo nữ, tâm của nàng lúc này có thể tùy thời bị nghiền nát. Hắn không nghĩ tới, trên thế giới này lại còn có chuyện tà ác như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv