Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1334: Câu chuyện Đông Hoàng (1)



Tề Nhạc nói:

- Lần này chúng tôi tới chính là muốn thỉnh tiền bối hỗ trợ mở thông đạo Thần Giới.

Đông Hoàng cả kinh, nói:

- Cái gì? Anh muốn đi Thần Giới?"

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tôi phải đi Thần Giới.

Đông Hoàng lông mày cau chặt, nói:

- Chỉ sợ chuyện này rất khó khăn, cho dù tôi đáp ứng anh mở thông đạo đi Thần Giới, chỉ sợ anh cũng khó mà từ Thần Giới quay về, anh là một nhân loại đi Thần Giới làm cái gì? Hơn nữa lúc trước Thần Giới bị thủy hỏa thần hủy diệt thì phong ấn càng chặt hơn, tuy tôi có thể mở phong ấn nhưng nguy cơ trong đó khó mà nói trước được. Vừa rồi anh cứu tôi tôi sẽ giúp anh, nhưng mà tôi không tán thành cho anh đi. Nếu như anh sẽ bị hủy diệt ở Thần Giới, tôi và a Tiên chẳng phải...

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Không, đó là chuyện không thành vấn đề, chỉ cần tiền bối chịu mở thông đạo Thần Giới thì tôi thậm chí có thể cho ngài và Kính Trung Tiên tiền bối đoàn tụ một thời gian ngắn. Vừa rồi Kính Trung Tiên tiền bối đã lừa anh thôi, nàng cũng không phải nhận tôi làm chủ.

Vừa nói Tề Nhạc hai tay vung lên. Một đoàn băng lam sắc quang mang từ Không Động Ấn phiêu nhiên hiện ra, đó là Tuyết Nữ đang ngủ say. Nàng lúc này ngủ rất yên ổn.

Đông Hoàng là thực lực gì? Hắn liếc thấy Kính Trung Tiên đang bám vào người của Tuyết Nữ thì khúc mắc vừa rồi đã biến mất, nhìn qua Tuyết Nữ vào cảm thụ được khí tức của Kính Trung Tiên thì trên mặt của hắn hiện ra thần sắc cảm kích.

- Cảm ơn anh, nếu như không có anh chỉ sợ tôi không cách nào được a Tiên tha thứ, được rồi, nếu anh muốn đi Thần Giới tôi sẽ giúp anh một lần, nếu như anh chết bên trong thì tôi cũng không thể cứu anh, anh đã cân nhắc tốt?

Tề Nhạc kiên định gật đầu, hắn biết rõ nếu như mình không đi Thần Giới thì thời điểm Ngưu Ma Vương tiến đến mình một chút cũng không có cơ hội. Cho nên tất cả chỉ dựa vào thực lực của mình.

Đông Hoàng gật gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt, anh đi theo tôi. Ấn huynh, anh cũng đi cùng anh ta sao?

Ấn Linh vừa muốn gật đầu. Tề Nhạc lại cướp lời nói.

- Không, Ấn Linh đại ca không đi, chỉ một mình tôi đi.

Ấn Linh sững sờ, nói:

- Tề Nhạc, anh có ý gì? Tôi đã nhận anh làm chủ rồi. Sao tôi không thể đi theo anh? Lĩnh vực Bất Tử giúp anh có cơ hội sống sót cao hơn đấy.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, anh không thể đi theo tôi. Nếu như một mình tôi chết thì Đông Hoàng tiền bối sẽ mang các người quay về. Hoặc là mọi người tiếp tục ở đây tu luyện, thẳng đến khi có người nào đối phó được Ngưu Ma Vương mới thôi. Nếu mọi người đi cùng tôi thì chỉ sợ nhân loại vĩnh viễn lâm vào bóng tối. Huống chi tôi làm sao bảo đồng bạn đi chịu chết đây? Tôi đã quyết định, Ấn Linh đại ca anh không nên đi cùng tôi.

Vừa nói đột nhiên Tề Nhạc vung một chưởng đập vào ngực của mình, một tầng hào quang màu ngà sữa bộc phát trong ngực của hắn, ngay sau đo thân thể Ấn Linh lập tức bị Không Động Ấn hấp trở về.

Ngũ thải quang mang bao phủ lấy Không Động Ấn từ trong ngực của Tề Nhạc bay ra ngoài, sắc mặt của hắn trở nên đỏ hồng, oa một tiếng phun một ngụm máu tươi.

Trong mắt Đông Hoàng toát ra một tia kinh hãi.

- Tề Nhạc, anh làm như vậy có tổn hại rất lớn với cơ thể, nếu như cho anh thời gian ngắn chỉ sợ anh...

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không có gì, mọi chuyện cần phải cân nhắc tình huống xấu nhất. Đông Hoàng tiền bối tôi tạm thời phong ấn Không Động Ấn, tôi đem nó giao cho anh. Nếu như anh cảm thấy tôi không có khả năng quay về thì đem Ấn Linh tiền bối thả đi, cùng Kính Trung Tiên tiền bối thương lượng đối sách giải quyết nguy cơ của nhân loại. Nếu như có thể hy vọng đến lúc đó Đông Hoàng tiền bối cũng có thể trợ giúp một tay. Dù sao địa cầu là trụ cột của thế giới, nếu như nhân loại thật sự bị hủy diệt thế giới này sẽ lâm vào bóng tối, tôi nghĩ ngài không muốn nhìn.

Sắc mặt Đông Hoàng biến đổi, thở dài một tiếng, nói:

- Dũng khí như anh tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, khó trách anh có thể lĩnh ngộ áo nghĩa chính thức của Hiên Viên kiếm, bọn họ không có chọn lầm người. Tốt, tôi đáp ứng anh, nếu như anh không quay về thì cho dù tôi vi phạm quy tắc ta tôi cũng phải phá phong ấn đi tới địa cầu. Tề Nhạc, anh có thể phong ấn Không Động Ấn thì đã mạnh hơn tưởng tượng của tôi rồi. Anh cảm thấy nếu chúng ta động thủ với nhau thì anh cho rằng mình có mấy phần cơ hội.

Tề Nhạc ngẫm lại, nói:

- Đại khái ba phần a.

Đông Hoàng nhìn qua sắc mặt bình tĩnh của Tề Nhạc thì hắn biết rõ Tề Nhạc cũng không có nói dối, tuy hắn không biết vì cái gì Tề Nhạc có được cơ hội lớn như vậy, nhưng mà từ những gì hắn vừa làm thì hắn không có nói ngoa.

Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt nghi hoặc của Đông Hoàng thì đã biết hắn nghĩ cái gì rồi, cười nói:

- Kỳ thật rất đơn giản. Đúng vậy, thực lực của anh bây giờ rất mạnh. Nhưng mà tôi không chỉ là một nhân loại. Vào một khắc tôi lĩnh ngộ nhân giả chi tâm thì bản thân của tôi ít nhất có được hơn bảy thành thực lực của Hiên Viên kiếm. Tôi chính là Hiên Viên kiếm.

Đông Hoàng chợt nói:

- Thì ra là thế, đặc tính của Hiên Viên kiếm hơn bản thân của tôi, anh nói không sai, ba thành cơ hội anh vẫn có. Đã như vầy tôi cũng yên tâm đưa anh đi Thần Giới. Chúng ta đi thôi.

Kim săc quang mang nhàn nhạt từ trên người của Đông Hoàng phóng ra ngoài, thời điểm thân thể hắn và Tề Nhạc bao phủ vào trong. Phiêu nhiên bay đi, hắn bay thẳng về hướng vương tọa.

Bỗng nhiên thân thể của hai người xuyên qua vương tọa đi vào một không gian đặc thù.

Bình đài màu ngà sữa, nhìn qua bình đài này không có chút đấu vết kết nối không gian nào cả, dưới chân hoàn toàn là một mảnh đất bằng bạch ngọc, mà chung quanh thì là bầu trời đêm. Từng đạo tinh quang lóe lên giống như đang đứng trong vũ trụ.

Đông Hoàng nhìn qua bầu trời đêm, thản nhiên nói:

- Tề Nhạc, anh co thể cảm giác được cái gì?

Tề Nhạc nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói:

- Vũ trụ mênh mông, khí tức năng lượng vô biên vô hạn.

Đông Hoàng gật gật đầu. Nói:

- Đúng vậy, thời điểm mỗi lần tôi đi tới đây Cũng có được cảm giác như vậy. Mà ở trong đó chính là thông đạo đi thông tới Thần Giới, cũng là một thông đạo cuối cùng. Tề Nhạc, có phải anh rất ngạc nhiên quan hệ giữa tôi và Kính Trung Tiên?

Tề Nhạc nói:

- Đó là việc riêng của hai người, tôi không cần biết.

Đông Hoàng mỉm cười, nói:

- Kỳ thật nói cho anh nghe cũng không có gì, có lẽ anh cũng đoán được một chút, anh sắp đi tới Thần Giới. Như vậy anh phải biết được tất cả, như vậy sau khi đi tới Thần Giới anh sẽ tốt hơn. Tuy tôi không rõ anh muốn làm cái gì ở đó, nhưng mà hiểu nhiều cũng tốt.

Tề Nhạc gật gật đầu, lẳng lặng lắng nghe.

Trong mắt Đông Hoàng hiện ra hào quang phức tạp, hình như đang nhơ lại cái gì đó.

- Thủy hỏa nhị thần sáng tạo ra thế giới chúng ta cũng không sai. Mà chúng thần của Thần Giới kỳ thật cũng do thủy hỏa thần sang tạo ra, kỳ thật đó là nhân loại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv