Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 111: Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà (4)



Khi Tề Nhạc hạ xuống, toàn thân có cảm giác cực kỳ khó chịu, cuồng phong như dao găm kích thích làn da của hắn, hắn biết rõ, mình không thể chần chờ được nữa. Nếu như lại chậm một chút, chỉ sợ không may chẳng phải chỉ có mình và Từ Đông, mà ngay cả Trầm Vân, Hứa Tình và sinh linh ven biển sẽ bị nước biển màu tím này thôn phệ.

- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành! Thần sắc minh sắc, thiên thanh địa thanh, thần quân thanh quân, bất ô bất trọc, quỷ mị hàng phục, âm dương hòa hợp, hàng.

Âm thanh của Tề Nhạc trầm thấp vang lên không trung. Âm thanh của hắn không lớn, nhưng mỗi một chữ âm vang hữu lực, thời điểm hắn đọc chữu đầu tiên, tốc độ rơi của thân thể đã giảm bớt. Thời điểm niệm xong "Cửu Tự Chân Ngôn", thân thể của hắn dưới tình huống không có năng lượng lại trôi nổi trên không trung

Ngay sau đó, hai màu đen bạch trên đồ án Hắc Kỳ Lân thoát thể mà ra. Hai mắt của Tề Nhạc, vào lúc này biến thành màu bạc. Mái tóc đen dựng đứng. Một cổ khí tức khủng bố từ trên người của hắn hiện ra ngoài. Đồ án Kỳ Lân không ngừng khuếch trương, chỉ trong nháy mắt, quang ảnh Kỳ Lân biến lớn chừng ba mươi mét. Kỳ Lân cúi đầu, sừng trên đỉnh đầu có hào quang chói mắt hiện ra. Mà Tề Nhạc lúc này giơ tay phải của mình giơ lên.

Là Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung sao? Không, không phải. Cho dù thời điểm này, Tề Nhạc vẫn chỉ dám đánh cược mà thôi, hắn tuyệt đối không muốn dùng thời gian trăm năm khôi phục Kỳ Lân Tí.

Một phù hiệu màu bạc từ đầu ngón tay phải của Tề Nhạc phát ra, mà ký hiệu này cũng giống như sừng trong quang ảnh Hắc Kỳ Lân. Phù triện màu bạc phiêu phù giữa không trung, hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh

Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà phía dưới lại sinh ra cảm xúc bất an, trầm thấp gầm thét, lân phiến màu xanh đen của nó lúc này biến thành màu tím. Vòng xoáy màu tím trong nước biển không ngừng dâng lên thân thể của Tề Nhạc.

Khóe miệng củ Tề Nhạc hiện ra nụ cười đáng chát, hào quang màu bạc trong mắt đại phóng, phù triện màu bạc lúc này hạ xuống, không chút ảnh hưởng xuyên qua vòng xoáy màu tìm, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống thân thể cực lớn của Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà.

Mười tám con mắt có hào quang rét lạnh lóng lánh, trong hào quang rét lạnh đó, dường như mang theo vài phần trêu tức. Sau một khắc. Thân thể của Thâm Hải Minh Xà lại tiêu thất, đột nhiên thân thể trăm mét biến mất trong biển cả. Vòng xoáy màu tím bởi vì mất đi Thâm Hải Minh Xà khống chế, cho nên biến thành nước biển xanh thẩm, rơi vào trong biển rộng, phát ra từng tiếng nổ vang ầm ầm

Cách đó không xa, sắc mặt Trầm Vân tái nhợt mang theo Hứa Tình thở hào hển. Ngay thời điểm Thâm Hải Minh Xà biến mất, vòng xoáy màu tím chỉ còn cách các nàng ba mét, sắp thôn phệ các nàng. Vào thời điểm tiếp cận tử vong, sau một khắc lại biến thành không có gì, kích thích mãnh liệt như thế, Hứa Tình lập tức ngất đi, yếu đuối nằm trong ngực của Trầm Vân.

Phun một ngụm máu tươi, Tề Nhạc vốn đang lơ lửng trên không trung rơi xuống, quang ảnh Kỳ Lân cũng nhanh chóng biến mát, dung nhập vào trong thân thể của hắn. Ngay cả đồ án Kỳ Lân cũng biến mất theo.

Bạch quang hiện lên, Từ Đông vào trước khi thân thể Tề Nhạc rơi xuống biển, chỉ mấy lần vỗ cánh, đã trở lại bên cạnh bờ.

Toàn thân của Tề Nhạc run lên nhè nhẹ, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà vì thoát lực nghiêm trọng.

Từ Đông cười khổ nói:

- Tại sao anh phải khổ như vậy? Chẳng lẽ làm thế chúng ta khỏi chết sao?

Tề Nhạc hiện vẻ mặt đáng chát.

- Dâm hổ, trừ như vậy, chúng ta còn có biện pháp nào khác sao? Chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian. Tính toán, anh nên mang các nàng đi thôi, cũng mang thôi tôi nữa, ít nhất phải tìm địa phương an tĩnh không người, có thể giảm thiếu một ít tổn thất mới tốt.

Từ Đông thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn qua Trầm Vân ở trước mặt, đường vân chữ vương trên trán nhăn lại, thấp giọng nói:

- Cô bé, hy vọng cô có thể quên đi tất cả mọi chuyện diễn ra vào hôm nay. Đây không phải đồ vật mà cô nên biết, nếu như nói ra ngoài, đối với chúng ta, đối với cô, cũng không phải chuyện tốt.

Tuy sắc mặt Trầm Vân tái nhợt, nhưng ánh mắt lại thập phần kiên định, gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ không nói ra, loại chuyện này, cho dù nói ra cũng không có người nào tin tưởng. Hiện giờ tôi chỉ hy vọng tất cả mọi người đều sống sót. Tôi nghĩ, các ngươi có thể giải quyết. Dù sao, các người là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ah!

Trong nội tâm Từ Đông cả kinh, ánh mắt nhìn qua Trầm Vân lập tức biến đổi, trên mặt Trầm Vân nở nụ cười.

- Muốn cởi bỏ nghi hoặc, phải còn sống trở về a. Thời gian của các anh chắc có hạn. Không phải sao? Cầm tinh hổ.

Từ Đông cùng Tề Nhạc liếc nhau, trong nội tâm Tề Nhạc kinh hãi còn lớn hơn cả Từ Đông, Trầm Vân nói ra những lời này, hiển nhiên vượt qua phạm vi hiểu biết của người bình thường. Nhưng mà, thời gian đã không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, Từ Đông quyết định thật nhanh, mang theo thân thể Tề Nhạc bay lên, hắn được vuốt hổ nâng lên, dưới thanh sắc khí lưu phụ trợ, nhanh chóng bay đi thật xa.

- Chúng ta đi đâu?

Vừa bay, Từ Đông vừa hỏi Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói:

- Tùy anh vậy, tìm địa phương ít người là được. Chúng ta chỉ có hai giờ. Anh có thể bay thật xa, cách biển càng xa càng tốt.

Từ Đông gật gật đầu, nói:

- Hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm nhận được khí thế Kỳ Lân trên người của anh đấy. Anh còn vượt qua tưởng tượng của tôi nhiều. Anh biết không? Thời điểm tôi nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà, nghĩ đến chắc anh đã xong đời rồi. Thật không nghĩ đến, anh còn có thể chèo chống tới khi tôi chạy tới. Mà vào thời khắc cuối cùng, càng có thể sử dụng bổn mạng thần thuật Kỳ Lân nhất tộc bắt lấy Thâm Hải Minh Xà.

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Bổn mạng thần thuật chó má, nói là tự sát thuật còn không khác lắm.

Vào thời điểm niệm chú ngữ cuối cùng, bắt lấy Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà, từ biểu hiện mà nhìn, đây dường như là năng lực cực kỳ cường đại. Kỳ thật, lại ẩn chứa nguy cơ cực lớn.

Kỳ Lân nhất tộc, bất luận là Kỳ Lân thuộc tính gì, từ khi ra đời, sẽ có được một loại bổn mạng thần thuật, hiệu quả của loại thần thuật này rất đơn giản. Tên là Kỳ Lân thần hàng. Một khi phát động, chỉ cần đối thủ là hung thú nhất mạch, bất luận là cường đại ra sao, đều bị thần thuật của Kỳ Lân hút vòa không gian bổn mạng, bị Kỳ Lân sai khiến.

Kỳ Lân sai khiến, là đại biểu cho Kỳ Lân bắt và hàng phục hung thú, có thể chi phối nó làm một chuyện gì đó. Nhưng mà, Kỳ Lân muốn sai khiến hung thú không phải chuyện đơn giản. Bất luận một loại năng lực nào, cũng khó ảnh hưởng tới cân đối tự nhiên. Tuy Kỳ Lân thần hàng có thể lập tức bắt lấy hung thú. Nhưng mà, sau một giờ, đó là một giời thời cổ xưa, tương đương với hai giờ hiện tại.

Thời điểm bị bắt thì tư tưởng của hung thú vẫn còn, sẽ xuất hiện trong huyết mạch của Kỳ Lân. Nếu như Kỳ Lân có thể đủ sức hàng phục hung thú, như vậy, hung thú sẽ ngoan ngoãn nghe Kỳ Lân sai khiến, thẳng đến khi Kỳ Lân chết đi mới thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv