Thuộc hạ sau lưng Lý Diệu muốn phát tác thì lại bị Lý Diệu ngăn lại. Mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, quang mang trong mắt của hắn gián đoạn màlập loè vài cái, không biết nghĩ đến mấy thứ gì đó.
Thang máy cao tốc chạy lên phía trên, Tề Nhạc hỏi Trần bí thư:
- Trần đại ca, lão phó chủ tịch này là người như thế nào?
Trần bí thư đáp:
- Phó chủ tịch là chừng năm năm trước gia nhập tập đoàn, ông ta cũng cócông ty riêng. Chẳng qua là năm đó thừa dịp Á Châu khủng hoảng tàichính mà thu mua đại lượng cổ phần của tập đoàn, lúc này mới trở thànhđại cổ đông của công ty. Cổ phần của phó chủ tịch chiếm hơn 15% trongtoàn bộ tập đoàn, là đệ nhất đại cổ đông. Bình thường hắn đều ở công tycủa mình, không biết hôm nay tại sao phải đột nhiên lại đến. Quan hệcủa người này cùng chủ tịch gần đây không tốt lắm, hắn đã từng đưa rayêu cầu mua cổ phần của công ty nhưng lại bị chủ tịch cự tuyệt.
Tề Nhạc chậm rãi gật nhẹ đầu, có một số việc vẫn nên hỏi cha của mình thì rõ hơn.
Rất nhanh, hai người tới tầng cao nhất. Trần bí thư đưa Tề Nhạc đến trongvăn phòng bên cạnh của văn phòng tổng giám đốc, tuy rằng văn phòng nhìnbề ngoài cũng lớn, nhưng Tề Nhạc biết văn phòng của cha mình cũng khônglớn lắm. Huống chi trong văn phòng này chừng ba mươi mét vuông đã đầy đủ các loại tiện nghi, từ kiếng thủy tinh cực lớn trên tòa nhà cao hơn một trăm tầng nhìn hơn nửa kinh thành, cảm giác ánh mắt khoáng đạt là phithường thoải mái.
Trần bí thư đi ra ngoài thông tri Tề Thiên Lỗi, Tề Nhạc đi đến phía sau bàn làm việc của mình ngồi xuống, ghế lớn cóchất liệu da rất tốt, ngồi vô cùng thoải mái. Tuy rằng thân thể của TềNhạc rất cao lớn, nhưng ngồi ở trong ghế vẫn có cảm giác bị ôm trọn.
Theo tay khẽ vẫy lấy một cuốn tư liệu hấp tới trước mặt mình, Tề Nhạc mở raxem thì là giấy trắng. Tề Nhạc không khỏi hiểu ý cười cười, trong lòngthầm nghĩ, chỉ sợ phụ thân cũng không thật sự muốn để cho mình tới làcái gì. Mục đích chủ yếu là tới gặp hai người mà thôi.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tề Nhạc nói:
- Mời vào.
Cửa mở, Tề Thiên Lỗi mang theo một nữ nhân tuổi còn trẻ, nhìn Tề Thiên Lỗibề ngoài một thân âu phục khôi phục uy nghiêm. Tề Nhạc vội vàng đứnglên, trong lòng khẽ động không gọi cha mà nói:
- Chủ tịch!
Tề Thiên Lỗi mỉm cười gật nhẹ đầu với Tề Nhạc:
- Ta giới thiệu cho con một chút, đối với công ty nàng đều phi thườngquen thuộc, sau này có cái gì không hiểu, con có thể hỏi nàng.
Lúc này Tề Nhạc mới đưa mắt nhìn sang cô gái đi vào phòng với cha mình, vừa thấy cô gái này, hai mắt của Tề Nhạc không khỏi tỏa sáng. Phải biếtrằng, Tề Nhạc có nhiều vị hồng nhan tri kỷ, như Vũ Mâu là mỹ nữ cao cấpnhất mà hắn gặp, có thể làm cho hắn cảm giác được hai mắt tỏa sáng hiểnnhiên là rất không tầm thường.
Dáng người Hoàng Duy phi thườngcân xứng, thân cao ước chừng một mét bảy, tóc ngắn thoạt nhìn tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, một đôi mắt to có chút ít tò mò nhìn Tề Nhạc. Trangphục nghề nghiệp màu vàng nhạt quấn quanh vòng eo thon của nàng, đôi mắt to chớp chớp động lòng người có chút khom người chào Tề Nhạc:
- Chào buổi sáng. Phó tổng giám đốc!
Tề Thiên Lỗi thấy ánh mắt của con trai nhìn chăm chú Hoàng Duy thì mỉm cười nói:
- Tốt rồi, Hoàng Duy, cô giới thiệu cho Tề Nhạc một chút về công ty vàtrách nhiệm của cậu ấy sau này. Ta muốn đi về làm việc. Tề Nhạc, giữatrưa cùng ta đi ăn cơm. Vị trí dưới lầu nhà hàng đã đặt chỗ.
Tề Nhạc vội vàng đáp ứng một tiếng, khi tiễn ông tới cửa, Tề Nhạc nghe thấy Tề Thiên Lỗi thấp giọng nói:
- Con đụng phải Lý Diệu chính là đối tượng mà cha hoài nghi, chỉ bất quábây giờ không có căn cứ chính xác. Sau này con nhất định phải cẩn thận.Hoàng Duy nha đầu kia là cháu gái của ta, bạn gái của con nhiều như vậyđừng có đánh chủ ý lên người trong nhà, cha không thể nói chuyện với cha nàng đâu.
Nhìn bóng lưng Tề Thiên Lỗi rời khỏi, trong lòng TềNhạc không khỏi âm thầm cười khổ, xem ra ngay cả cha mình cũng coi mìnhlà hoa hoa công tử a. Còn cố ý nhắn nhủ mình nữa, cái này có trọng yếusao? Chẳng biết một năm mình tới đây mấy lần.
Một lần nữa trở lại văn phòng, Hoàng Duy đi đến bên cạnh bàn làm việc của Tề Nhạc, nàng cầm trong tay văn bản tài liệu đặt ở trước mặt của Tề Nhạc nói:
- Phó tổng giám đốc, tôi trước đơn giản giới thiệu hiện trạng của công ty cho ngài.
Lập tức nàng phi thường chuyên nghiệp bắt đầu giảng giải cho Tề Nhạc tìnhhuống hiện tại của tập đoàn Kim Cốc. Bất quá, Tề Nhạc cho tới bây giờlàm gì học qua kinh doanh, nghe Hoàng Duy nói xong những con số phức tạp thì có cảm giác nó biết mình mà mình chả biết nó, Nhạc không khỏi cócảm giác buồn ngủ.
Hoàng Duy liếc nhìn Tề Nhạc, thấy người trẻtuổi này phi thường kỳ lạ, từ tướng mạo nhìn lại, hắn tuy rằng rất giống chủ tịch, nhưng lại không anh tuấn bằng chủ tịch. Chỉ là người trẻ tuổi này lại làm cho người ta một loại cảm giác lạnh như băng, nhát là máitóc trắng bề ngoài rất có cá tính.
Nói trọn vẹn hơn một giờ,Hoàng Duy mới giảng giải xong tình huống của một công ty to lớn. Nhìn Tề Nhạc một mực trầm mặc không nói, nàng hỏi:
- Phó tổng giám đốc. Ngài còn có cái gì chỗ không rõ sao?
- Sao?
Tề Nhạc từ buồn ngủ trong giựt mình tỉnh lại, nói:
- Không có, không còn gì nữa. Nếu không trước hết như vậy đi. Tư liệu lưu lại tôi sẽ đọc, cô ra ngoài đi.
Nhìn bộ dạng của Tề Nhạc có chút ngạc nhiên, Hoàng Duy cố nén suy nghĩ xúcđộng muốn cười của mình. Tuy rằng tuổi nàng không lớn lắm, nhưng cũng là tài nữ nổi danh. Bộ dáng của Tề Nhạc hiển nhiên là nói cho nàng biết,chính mình thật ra không hiểu cái gì hết. Hoàng Duy biết rõ thân phậncủa Tề Nhạc, con trai chủ tịch ngoại trừ bề ngoài thoạt nhìn còn có mấyphần hấp dẫn người bên ngoài, xem ra chỉ là một bao cỏ thôi.
Hoàng Duy chỉ chỉ một tập tài liệu trên bàn nói:
- Phó tổng giám đốc, tôi là thư ký chuyên trách của ngài, phụ trách anbài hết thảy hoạt động cùng của ngài ở công ty. Ngài để cho tôi làm việc ở chỗ nào bây giờ?
- À! Như vậy sao?
Tề Nhạc có chút xấu hổ gật nhẹ đầu, nói:
- Vậy cô ở chỗ này đi.
Hoàng Duy trở lại bàn làm việc của mình, vụng trộm nhìn thoáng qua Tề Nhạcngồi ở chỗ kia có chút mờ mịt. Bật máy tính lên, bắt đầu vội vàng côngtác thông lệ của mình. Nàng thật sự có chút không rõ, gần đây chủ tịchcông và tư rõ ràng tại sao phải để cho chính con trai mình, một bao cỏlên làm phó tổng giám đốc tập đoàn, phải biết vị trí này phi thườngtrọng yếu a.
Tề Nhạc thoải mái ngồi ở trên mặt ghế, trong lúcnhất thời lại không biết mình nên làm cái gì mới tốt. Cũng không thể tuluyện trước mặt Hoàng Duy. Nhưng mà ngồi nhàm chán như vậy cũng khôngphải công việc ah! Cầm tài liệu trên bàn, làm bộ nhìn nhưng tâm lại đãsớm bay đi.
Thời gian không dài, Tề Nhạc đã có chút ít ngồi không yên, lúc này hắn nghĩ tới một ý kiến hay, đã không thể đi ra ngoài phải ở chỗ này công tác, vậy chính mình gọi điện thoại cũng có thể a. Vừanghĩ, lấy điện thoại di động bấm số điện thoại gọi cho Tuyết Nữ.