Không khí sáng sớm dịu nhẹ đặc biệt sau trận mưa đêm qua, Trần Ninh An tới trường sớm hơn mọi ngày, trong lòng háo hức mong chờ kết quả kiểm tra.
Tới trường không lâu bắt gặp Lưu Tuyết Nghi đi từ chiếc xe sang trọng tới, trên người có không ít đồ hàng hiệu đắt tiền khiến mọi người xôn xao.
Chuyện có xe đưa học sinh tới trường không có gì xa lạ, người trên xe mới khiến mọi người bàn tán.
Chuyện cô ta gian díu với người khác đã lan khắp trường có ai là không biết, mọi người đồn nhau nhà Lưu Tuyết Nghi nghèo tới mức cơm ăn không no, gia đình trọng nam khinh nữ mẹ cô ta chỉ sinh được một cô con gái nên hai mẹ con luôn bị coi thường đánh đập.
Lưu Tuyết Nghi cảm thụ sự ngưỡng mộ ghen ghét từ mọi người xung quanh, cô không còn là một đứa nghèo hèn nữa, xem ai còn dám khinh thường cô ta.
Mọi người xung quanh bàn tán, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Có khi là được ông già nào đấy bao nuôi.”
“Đúng rồi, làm sao giàu nhanh như thế trong một đêm.”
“Cũng có thể là trúng số.
…
Trần Ninh An không thấy bất ngờ khi Lưu Tuyết Nghi phô trương tới trường như vậy, một đêm bước lên mây tại sao phải cúi thấp đầu sống tiếp.
Nhưng cô ta quên rằng, kiêu ngạo quá mức sẽ hại bản thân, núi cao còn có núi cao hơn.
Cô cho dù kiêu ngạo cũng trong phạm vi cho phép, tính tình hơi khó ưa tí nhưng không khoe mẽ coi thường ai.
Lưu Tuyết Nghi đã bị xã hội bôi đen, sống trong nghèo khổ thời gian dài khiến cô ta dễ bị đồng tiền che mờ mắt so với người có cuộc sống bình thường.
Nuôi con trai trong nghèo khổ, nuôi con gái trong sự giàu sang.
Trong xã hội rất nhiều người có cuộc sống khổ cực nhưng không thể lấy đó làm lý do biện hộ cho sự vô giáo dục của bản thân.
Cũng không thể nói vô giáo dục, là trong thời gian đi học trong đầu cô ta không tiếp thu được những lời hay lẽ đẹp của giáo viên.
Trần Ninh An không muốn chú ý tới cô ta nhưng Lưu Tuyết Nghi tiến tới như cố tình gây chuyện.
“Chị đến trường sớm vậy, không chờ em đi học chung.”
Một tiếng chị họ vang lên khiến đám đông xung quanh nhốn nháo lên.
Trần Ninh An cùng Lưu Tuyết Nghi một người chính thất một người tiểu tam hôm trước xé rách mặt nhau hôm nay lại là chị em.
“Ai là chị của cô? Tôi là con út, đừng thấy sang bắt quàng làm họ.”
Lưu Tuyết Nghi nắm chặt tay trên mặt vẫn nở nụ cười chân thành tiến tới đứng cạnh cô.
“Chị đừng vì tức giận mà nói vậy chứ, ông ngoại biết sẽ buồn lắm.”
Trần Ninh An cười khẩy, so đo với những đứa ngu chỉ làm hạ thấp chỉ số thông minh của bản thân, cô đi vào lớp mặc kệ cô ta.
Cô ta cố ý gây sự với cô ở trước cổng trước chắc chắn đang đợi cô nổi giận rồi sẽ hành động hại cô, không thể để cô ta được như ý.
Lưu Tuyết Nghi thấy người bỏ đi nhưng cô ta không thể chạy bám đuôi theo, như vậy chỉ chứng thực câu nói cô ta cố ý muốn tiếp cận cô.
Đúng như Trần Ninh An dự đoán, chuyện cô cùng Lưu Tuyết Nghi là chị em họ đã được thông báo chính thức, còn nói nhà họ Trần với họ Hạ có hôn ước nhưng người hứa hôn không phải là cô.
Hay lắm.
Ông nội cô chỉ vì muốn cứu đứa cháu ngoại nhặt về kia mà đẩy cô xuống hố đen.
Nếu hôm nay cô mắc bẫy gây sự với cô ta, chắc chắn sẽ thành chuyện cô vừa ăn cướp vừa la làng, người bị chửi rủa không ai khác chính là cô.
Ông đã thích đổi trắng thay đen như vậy, người cháu này cũng phải học tập thật tốt.
Nhiều người trong người khi biết chuyện này bắt đầu thay đổi hướng gió sang chỉ trích cô, có một bộ phận một mực bảo vệ cô, dù sao cô chưa từng thừa nhận chuyện có quan hệ với Hạ Minh Dương là hắn tự mình tới kiếm chuyện.
Hạ Minh Dương cũng không ngờ chuyện lại thay đổi như vậy, Lưu Tuyết Nghi là em họ Trần Ninh An khiến hắn không thể tin được.
Bây giờ cứ để mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng này, hắn phát triển tình cảm cùng Lưu Tuyết Nghi sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa.
Có cơ hội tốt để lật ván bài chắc chắn không thể bỏ qua.
Lưu Tuyết Nghi cũng thú vị hơn vị Trần tiểu thư kia, hắn không ngại tiến tới, khi nào chán có thể chấm dứt.
Hôn ước với nhà họ Trần vẫn còn chỉ là chuyển vị trí sang người khác, vị trí người thừa kế kia hắn còn có cơ hội dành lấy.
Trần Ninh An quen hắn bao lâu hai người đều giữ bí mật trong bóng tối, Lưu Tuyết Nghi mới được mấy ngày khiến hắn công khai.
Thật nực cười.