Hạ Nam đi ra ngoài một lát tới khi quay lại yên lặng ngồi nhìn Trần Ninh An ăn tới khi cô đặt đũa xuống mới thong thả đưa giấy ăn trên tay cho cô.
“Ăn no chưa?”
“No rồi.”
Trần Ninh An gật đầu nở nụ cười mãn nguyện, cũng có một ngày thích ăn gì được ăn cái đấy, đời người không được thưởng thức mỹ thực sống không còn ý nghĩa.
“Nguyên một bàn đầy đồ ăn cũng bị cậu ăn hết, cậu mời tôi ăn cơm mà tôi thấy thức ăn chủ yếu vào bụng cậu.”
Trần Ninh An bĩu môi, là tại cậu không chịu ăn sao lại trách cô.
“Mà cậu bao nhiêu cân rồi? Sức ăn khỏe như này chắc không nhẹ đâu nhỉ.”
Cô tức giận xoay người chuẩn bị đứng dậy Hạ Nam vẫy tay gọi quay lại chỉ vào một cái đĩa trên bàn.
“Còn một miếng xoài đừng để phí, tôi thấy cậu vẫn còn sức ăn tiếp.”
Môi giật giật muốn mở miệng chửi, đôi bàn tay muốn đấm hắn nắm chặt cố gắng kìm nén lại, đi tới cầm miếng xoài lên dùng sức nhai như là muốn nghiền nát đối phương.
Hạ Nam bật cười chạy theo cô gái mặt đỏ bừng do tức giận, Trần Ninh An đi thanh toán cũng không để ý Hạ Nam còn đi theo mình không, mời ăn cơm bằng với hết nợ nần, cô đại nhân đại lượng không thèm chấp kẻ tiểu nhân như hắn.
Đi một đoạn xa Hạ Nam vẫn đi theo phía sau cô, khoảng cách không gần không xa.
Trần Ninh An mặc kệ, hai người cùng đường về lớp học không thể ngang ngược không cho đi theo mình như vậy rất mất mặt, không cần chú ý tới.
Đi thêm một đoạn bụng bắt đầu đau, từng cơn đau quặn thắt khiến cô ngồi thụp xuống đưa tay ôm lấy bụng mình.
Khuôn mặt thanh tú nhăn lại, môi cắn chặt không phát ra tiếng kêu, tay siết chặt lấy bụng, hiện tại thở thôi cô cũng thấy đau.
Hạ Nam đi ngay phía sau vội vàng tiến tới đỡ cô đứng dậy, vừa rồi còn tốt sao giờ lại bị thế này?
“Trần Ninh An không sao chứ, đau lắm sao để tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Trần Ninh An thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến mở miệng trả lời, cam chịu để Hạ Nam cõng mình chạy đi bắt xe tới bệnh viện.
Nằm trên lưng Hạ Nam, hắn chạy qua chạy lại thân thể cô xóc nảy càng khó chịu hơn khiến cô chỉ muốn chửi tục.
Tên khốn Hạ Nam cố ý trả thù cô đấy à? Hắn có thể gọi xe tới đây đón cô sao nhất quyết kéo qua chỗ khác.
Âm thầm mắng chửi trong lòng, cam chịu chấp nhận số phận, hôm nay đen hơn chó không gặp chuyện gì suôn sẻ.
Khí trời oi bức cộng thêm người bên cạnh đang nói chuyện khiến cô muốn tát hắn cái, không thể yên tĩnh một chút.
Cả người Hạ Nam lo lắng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống nhưng miệng vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi.
“Đau lắm à, bình tĩnh hít thở sâu vào.”
Đương nhiên là đau, không đau bà đã đạp cậu vài cái.
“Đừng có đau quá rồi ngất nhé, cậu nặng vậy tôi không bế được.”
“Cậu còn đi được không hay để tới viện tôi chạy vào mượn cái xe lăn.”
“Bác ơi chạy nhanh lên đi, cậu ấy ngất ở trên xe mất.”
Bác tài: "…"
Trần Ninh Dương, em sẽ không bao giờ chê anh nói nhiều nữa đâu, anh hai ít ra chỉ quan tâm còn tên khốn này đả kích tới cân nặng của cô. Thân hình với cân nặng rõ ràng đều nhau không gầy không béo, muốn mông có mông muốn ngực có ngực, vậy mà mở miệng ra kêu cô béo.
Trần Ninh An dùng hết sức thều thào trả lời: “Cả nhà cậu mới béo.”
“Rồi rồi cả nhà tôi béo, chúng đều giống nhau.”
Ai thèm giống nhau với cậu ta, cô không béo, đợi cô khỏe chắc chắn sẽ đánh cậu một trận.
Bụng càng ngày càng đau hơn, mặt cũng nhăn lại trán bắt đầu toát mồ hôi.
Bác tài cũng không nhịn được mà bật cười, bọn trẻ bây giờ yêu đương cũng thật lạ.
“Cháu trai, đừng đả kích cân nặng của con gái như vậy chứ, bạn gái bỏ cháu theo người khác thì đừng khóc nhé.”
“Cháu nên nhẹ nhàng nói lời tình cảm với bạn gái.”
Trần Ninh An trợn tròn mắt muốn phản bác nhưng cơn đau kéo tời từng hồi.
Ai là bạn gái cậu ta, có chết cũng không thèm.
Hạ Nam nghe lời bác tài nói cũng không nên tiếng phản đối, coi như cậu miễn cưỡng chịu thiệt một lần.
Trần Ninh An mà nghe được lời trong lòng cậu, cho dù có chết cũng đào mộ sống dậy đánh chết cậu ta chứ đừng nói chưa chết như hiện tại.
Đại tiểu thư có chỗ nào để chê mà để hắn chịu thiệt miễn cưỡng nhận.
Cố gắng chống chịu cũng tới được viện, sau khi đưa vào phòng bệnh để bác sĩ kiểm tra có cảm giác bản thân được giải thoát bụng cũng không còn quá đau.