Một chiếc ferrari lướt nhanh trên mặt đường, người trong xe vẫn rất bình thản cầm chai janet sheed roberts đưa lên miệng, bờ môi tuyệt đẹp cuốn lấy từng giọt rượu thơm ngon vào tận sâu trong cuống họng, tốc độ kinh hoàng lướt qua như một cơn vũ bão ,vẻ mặt lãnh đạm , ôn nhu thường ngày đã biến mất hoàn toàn , thay vào đó là sự bức bách đến khó thở.
Anh điên cuồng nhấn ga, tất cả ý thức đều mịt mù, giống như có một lớp sương mong manh lờ mờ ẩn hiện trước cặp mắt sâu thẳm của anh, ẩn chứa một sự lạnh lùng lẫn bi thương chưa từng có.
Cho đến khi chiếc xe dừng tại một khách sạn ở ngoại ô thành phố A, anh bình thản bước xuống xe, chai rượu trống rỗng trong tay bị vứt mạnh xuống lề đường , từng mảnh vụn vỡ nát nằm lăn lóc. Phía chân trời xa xa, một màu sắc tươi tắn đang dần khuất dạng, để lại một bầu trời tối đen đến mù mịt. Trong lòng anh cũng vậy, lạnh lẽo và u tối.
...
"Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây" Người phụ nữ mỉm cười hướng đôi mắt về phía anh.
Hứa Mạo Thiên bất ngờ quay đầu lại phía sau, chỉ thấy một bóng dáng phụ nữ lờ mờ trong bóng tối, cô ta nhẹ nhàng đến bên anh, nụ cười càng lúc càng trở lên qủy dị, lại mang một sắc thái lạnh lẽo đến đáng sợ.
Gương mặt xinh đẹp của Tự Uyển cuối cùng cũng hiện ra trước mắt anh.
Cô không ngần ngại mà ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào bờ ngực vững chãi ấm áp của anh, tận hưởng mùi hương thơm nam tính trên thân thể săn chắc của người đàn ông này "Thiên , em rất nhớ anh".
"Tư Uyển" Mạo Thiên đẩy cô ta ra khỏi người mình, ánh mắt hờ hững liếc nhìn gương mặt xinh đẹp sớm đã bị nhòe nhoẹt vì nước mắt "Đàn bà thật giống nhau, mỗi ngày xung quanh tôi đều có người nói câu này giống cô".
"Em chính là rất nhớ, những người đàn bà đó và em không giống nhau, em thực sự yêu anh, nhưng còn họ, có khi chỉ là yêu tiền của anh".
Anh cười lạnh, gạt cô ra khỏi mình "Cô thật nhàm chán".
Hứa Mạo Thiên có thể lãng quên Đào Thụy Tiên mà tiến đến với cô, nhưng anh lại giống như con rùa chậm chạp trong tình yêu, dù cô có dồn hết tinh lực cũng không thể khiến trái tim anh rung động.
Cô bắt đầu khâm phục Đào thụy Tiên, cô ta dù không ở bên cạnh Hứa Mạo Thiên, nhưng lại dễ dàng chiếm đoạt toàn bộ trái tim anh như vậy, thực khiến người ta phải ghen tị.
"Đào Thụy Tiên nói quả không sai, con người anh đúng là rất tàn nhẫn, nhưng em thấy , anh không chỉ tàn nhẫn mà còn là kẻ cố chấp nữa, dẫu biết cô ta rất hận anh, vậy mà anh vẫn có thể chung tình đến vậy" .
Phải! Hứa Mạo Thiên là kẻ cố chấp, dù biết tình cảm đối với Đào Thụy Tiên có thể vượt qua bất cứ sự thù hận nào, vậy nhưng, đến cuối cùng anh vẫn chọn cách làm tổn thương cô.
Những năm qua, Tự Uyển đều bên cạnh anh, nhưng mặc cho tình cảm của cô mỗi ngày một lớn, anh cũng không thể đáp trả, trái tim anh đã bị Đào Thụy Tiêm chiếm đoạt hoàn toàn, sao có thể rung động vì người phụ nữ khác.
...
"Hôm qua em đã nhìn thấy cô ấy".
Hứa Mạo Thiên vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng có thể vì câu này mà sững lại.
Tự Uyển thấy rõ sự thay đổi này , không khỏi cười khổ . Đã qua mấy mùa nắng mưa , vậy mà người đàn ông này mãi cũng chỉ chung thủy với một người, điều này lên đáng khen hay đáng trách?
"Sao hả, anh không tin em?" Tự Uyển nhíu mày.
Hứa Mạo Thiên không kìm được, đôi tay tóm chặt lấy hai vai của Tự Uyển mà giật về phía mình "Em biết những gì?"
"Anh có cần nóng vội như vậy?" Tự Uyển nở nụ cười hòa nhã, thân hình quyến rũ lượn lại trước mặt anh, những ngón tay thon dài trắng trẻo chạm đến bờ ngực vững chãi của anh. Trong ánh mắt cô, rõ ràng có dục vọng đang bùng phát dữ dội "Nếu muốn biết như vậy, theo em một đêm, được không?".
Anh nhếch miệng cười lạnh, trong lúc Tự Uyển đắc ý thì khẩu súng đã chĩa thẳng đến đầu cô tự lúc nào "Cô dám ra điều kiện với tôi sao? Tự Uyển, tôi cho cô hai phương án để lựa chọn, một là nói, hai là...xuống địa ngục".