*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
*** Ngồi buồn chán nên tui quyết định đăng nốt chương dự phòng còn lại =)))) Giờ tui đi hóng gió Bấc tới đây =)))))
Thẩm Gia Ngôn đã sớm nhìn thấy Tạ Kế Hiên đứng ở cửa, bên trái đứng 5 phút, bên phải đứng 5 phút, giống như đang đứng gác cho cậu vậy.
......
Thẩm Gia Ngôn cho rằng anh cũng muốn tắm, tăng nhanh tốc độ vội vàng tắm xong, bởi vì quần áo đều ở bên ngoài, chỉ đơn giản mà quấn khăn tắm. Cửa kéo ra dọa Tạ Kế Hiên giật mình, Thẩm Gia Ngôn đang xấu hổ, chỉ thấy Tạ Kế Hiên rất nhanh khôi phục cao lãnh, lộ ra biểu tình bá khí.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, anh muốn tắm sao?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình: "Tôi muốn tắm cậu."
"......"
???
Thẩm Gia Ngôn bị cưỡng bất thình lình dẫn tới kích thích, mấu chốt là Tạ Kế Hiên một chút cũng không cảm thấy mình nói có vấn đề gì, thấy biểu tình anh có lẽ còn chưa biết lời mình nói có bao sắc tình. Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, đang không có lời nào để nói, Tạ Kế Hiên khiêng cậu lên ném tới trên giường.
......
Đây là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?
"Anh làm gì?" Thẩm Gia Ngôn cạn lời một hồi.
"Sợ rồi sao?"
"......"
Sợ cái đầu anh đấy.
Tạ Kế Hiên trên cao nhìn xuống, kéo cà vạt, đừng nói, mặc dù nói có chút lúng túng, nhưng động tác vẫn soái khí. Nhìn như vậy thật là vui tai vui mắt, mấy tổng tài bá đạo "Bá tổng" suy cho cùng không cản nổi hiện thực chân chính trong phim truyền hình kia, mặc dù mặt vẫn là không biểu tình, nhưng khí thế lại mạnh.
Thẩm Gia Ngôn còn có tâm tình thưởng thức, Tạ Kế Hiên chân thành tha thiết: "Biết tôi muốn làm gì không?"
"Chẳng lẽ muốn cùng tôi vỗ tay?"
Tạ Kế Hiên đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng: "Xấu hổ cũng đã muộn, tôi sẽ không dừng tay."
"......"
Thẩm Gia Ngôn nghĩ cậu có nên phối hợp kêu 2 tiếng hay không, bằng không người khác nhìn thấy cảnh tượng này, không biết còn tưởng Tạ Kế Hiên mới là bị cưỡng đấy. Cậu cũng muốn xem xem Tạ Kế Hiên kế tiếp muốn làm gì, tư thế bị ném xuống không thoải mái, Thẩm Gia Ngôn hơi cử động chút, muốn đổi tư thế thoải mái cẩn thận xem phim, kết quả vừa nãy bị ném xuống đã nới rộng khăn tắm, cử động liền mở ra.
Nhìn một cái không sót gì.
Thẩm Gia Ngôn thế là liền nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Tạ Kế Hiên chảy xuống máu mũi.
......
Thư ký Hoàng gõ cửa đi vào, thấy Tạ đại tổng tài máu mũi chảy không ngừng sợ chết, vội vàng động tay cầm máu cho: "Tạ tổng, anh đây là sao thế?"
Thẩm Gia Ngôn cạn lời toàn bộ luôn, nói ra cậu không tin, đại tổng tài tung hoành bốn biển nhà cậu bị tôi lõa thể kích thích tới chảy máu mũi.
Thật vừa đúng lúc này Tạ phu nhân cũng tới, nhìn thấy con ruột chảy máu mũi, lại nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn có mặt, nhất thời hiểu rõ. E không phải là không muốn ly hôn, trong lòng bi thương khó nhịn, cho nên kích động quá, máu mũi chảy xuống. Tạ phu nhân đau lòng: "Đây là sao thế?"
"Không sao, máu mũi mà thôi, không có gì lớn."
"......"
Vậy sao??
Vừa nói xong Tạ phu nhân liền đau buồn, nhìn Thẩm Gia Ngôn một cái, nói: "Con trai à, mẹ đã nói với tiểu Đỗ, con hai hôm nay vẫn là tới bệnh viện đi, chuyện ly hôn lớn như vậy, mẹ sợ thân thể con không chịu nổi, đừng xảy ra chuyện gì."
"......"
Có thể xảy ra chuyện gì?? Chảy máu mũi sao?
Tạ phu nhân thở dài: "Thân thể con quá yếu đuối, gặp phải chút biến động nhỏ không tốt thôi đều phải bị bệnh một trận, đừng nói chuyện ly hôn nghiêm trọng như vậy, mẹ thấy con lại gầy rồi, ngón tay cũng có thể nhìn thấy xương."
"......"
??? Nhìn thấy xương của con trai ngài e là gần 200 cân (~100 kg) đấy.
"Mẹ vốn cho rằng con chỉ sẽ ăn không ngon, không nghĩ tới đã phát triển tới chảy máu nghiêm trọng như vậy." Tạ phu nhân dùng khăn tay lau lau mắt, "Con người đáng thương mẹ đây, con sau này phải làm sao chứ."
......
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ phu nhân, chảy máu mũi không sao đâu, thân thể Tạ tổng tốt lắm."
Tạ phu nhân giống như là bị ai bắt nạt, "Nó kỳ thực chỉ là bên ngoài kiên cường mà thôi, bên trong đã bị khoét hết rồi, hiện tại nhìn không sao, chỉ là giả vờ kiên cường mà thôi. Cậu muốn ly hôn chúng tôi cũng không thể cứng rắn ngăn cản cậu, muốn đi thì đi đi, chúng tôi cô nhi quả mẫu nương tựa lẫn nhau, có thể đi tới đâu thì tới đó đi."
"......"
Tạ Kính Đông không phải vẫn còn sao, sao lại cô nhi quả mẫu.
Thẩm Gia Ngôn không có lời nào để đáp, hai ba câu này của Tạ phu nhân, làm cho cậu giống như người xấu vứt chồng bỏ con vậy. Bọn họ ly hôn, không phải chuyện mà Tạ phu nhân cho tới nay mong đợi sao? Không cười ngược lại khóc, đây là bị cái gì kích thích.
"Ngài không phải nên cao hứng sao? Chúng tôi ly hôn, đang thuận theo tâm ý của ngài mà, như vậy cô gái ngài đã sắp xếp xong có thể sinh con cho Tạ Kế Hiên rồi."
Biểu tình bi thương của Tạ phu nhân cứng ngắc ở trên mặt, đây chẳng lẽ chính là tự tạo nghiệp không thể sống trong truyền thuyết sao? Bà cả đời lần đầu tiên nhận được được tư vị khó chịu này, "Tôi —"
Tạ phu nhân mở miệng: "Mỹ Hân chỉ biết ăn, không biết sinh con."
"......"
Tống Mĩ Hân đang thoải mái nằm xem phim ăn snack đột nhiên mạnh mẽ hắt hơi một cái, một bên lẩm bẩm ai đang nhắc tới cô, một bên tiếp tục nhét khoai tây chiên vào trong miệng, "Oaaa, khoai tây chiên vị dưa chuột (*) này ăn ngon quá!"
((*) xem ảnh ở cuối chương)
"Tôi cảm thấy tiểu cô nương rất tốt, thích ăn không phải vấn đề gì cả, mặc dù hơi mập chút, nhưng nhìn ra được là một người lạc quan hướng về phía trước, lớn lên cũng rất đẹp." Thẩm Gia Ngôn chính là cảm thấy tiểu cô nương đúng là cô gái không tệ, cậu thích người lạc quan hướng về phía trước.
Tạ phu nhân mặt cảnh giác, "Đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng con tôi."
"......"
Đây là cuộc đấu so sắc đẹp gì đó sao? Hơn nữa lời này sao quen tai vậy.
Thẩm Gia Ngôn không biết nói gì cho phải, "Tôi lát còn có lịch trình, đi trước đây."
Sau khi Thẩm Gia Ngôn đi, Tạ phu nhân thở phào, ở đối diện Tạ Kế Hiên ngồi xuống, nhíu mày hỏi anh: "Đây là sao thế, Thẩm Gia Ngôn đánh sao?"
Tạ Kế Hiên sợ bà hiểu lầm, đi tìm Thẩm Gia Ngôn tính sổ, liền muốn mở miệng giải thích, nghe Tạ phu nhân nói: "Đánh con thì chịu đựng, tuyệt đối không thể đánh trả biết chưa."
"......" Hả??
Tạ phu nhân bất mãn phê bình: "Con cũng quá gây thất vọng, vợ mình cũng không giữ được, con còn có thể làm gì, tư thế con ở trên thương trường rung trời chuyển đất đâu? Khí thế nói một không hai cả Tạ gia đều phải nghe lời con đâu! Mẹ quá thất vọng với con!"
"......" Tạ Kế Hiên nói: "Con biết mẹ trong lòng không dễ chịu."
Tạ phu nhân khổ sở trợn mắt: "Mẹ vui lắm đấy!"
......
Tác phẩm biên kịch đầu tiên của Mạnh Vân Tinh, Mạnh gia khá coi trọng, trước khai máy cao điệu mở tiệc, không phải người cùng tuổi quy mô nhỏ gặp nhau, mà là cực kỳ nghiêm túc mời hết ông chủ lớn khắp nơi. Làm diễn viên chính, Thẩm Gia Ngôn đương nhiên cũng ở hàng ngũ được mời.
Lịch trình buổi tối chính là tới tham dự tiệc.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đến, nhìn thấy phía ngoài phòng tiệc bày tằng dãy lẵng hoa, đều là chúc mừng Mạnh Vân Tinh, trong đó cũng có của Thẩm Gia Ngôn, bày ở vị trí bắt mắt nhất.
Mạnh Vân Tinh sớm đã ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn cao hứng vẫy tay, Thẩm Gia Ngôn đưa hoa trong tay cho y: "Chúc sự nghiệp thành công, từng bước thăng tiến."
"Cám ơn nam thần!"
Bữa tiệc chọn phương thức tự phục vụ, thuận tiện mọi người tán gẫu. Ở hiện trường ông chủ lớn quen mắt có không ít, nhưng có thể nói chuyện không có mấy, Thẩm Gia Ngôn đi hai vòng, nên chào hỏi đều chào hỏi, mới nghỉ ngơi ăn uống.
Mạnh Vân Tinh rời đi không đến một lát, lại vui vẻ trở lại, cùng tới còn có mấy vị phu nhân. Tuổi xấp xỉ Tạ phu nhân, trang phục của từng người cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, nhìn thấy mặt Thẩm Gia Ngôn, mắt sáng lên, tăng nhanh bước chân.
Mạnh Vân Tinh giới thiệu, đi đầu chính là mẹ y, Thẩm Gia Ngôn chào hỏi, Mạnh phu nhân một cái cầm lấy tay cậu: "Đã sớm nghe Vân Tinh nhắc tới cháu, quả nhiên lớn lên tuấn tú lịch sự."
Những người khác cũng khen theo, làm cho Thẩm Gia Ngôn ngượng ngùng.
Lại nói hai câu, Mạnh phu nhân gọi con lớn nhất của bà tới, Mạnh Vân Dương lúc này đứng ở bên cạnh, Mạnh phu nhân gọi một tiếng, không gọi được con trai đến, ngược lạ gọi Tạ phu nhân đến.
Tạ phu nhân đứng ở giữa bà và Thẩm Gia Ngôn, nói: "Bà gọi tôi?"
"......"
Bà tên là Vân Dương hả?
Chị em cây khế còn đang làm ầm ĩ, Mạnh phu nhân kiềm chế: "Tôi gọi chính là Vân Dương tới đây chào hỏi, nghe Vân Tinh nói, hai đứa cũng là bạn bè đấy."
"Ò." Tạ phu nhân nói: "Chỉ là bạn bè thôi."
"......" Mạnh phu nhân bất mãn: "Bà còn có việc sao, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Thẩm."
"Tôi đứng của tôi, bà nói của bà, không cần phải để ý đến tôi."
Ai muốn để ý bà, Mạnh phu nhân tức trợn mắt trắng, lúc này, Mạnh Vân Dương đã tới, Mạnh phu nhân nhanh chóng lôi kéo con trai nói: "Tới chào hỏi với Tiểu Thẩm, chuyện Vân Tinh con làm anh trai còn chưa nói tiếng cám ơn đấy."
Thẩm Gia Ngôn khoát tay, Tạ phu nhân nói: "Không cần cám ơn."
"......"
Thẩm Gia Ngôn cười lúng túng: "Thật sự không có gì, đều là bản thân Vân Tinh có tài, tôi chỉ là hơi góp tay chút thôi, ngài không cần để trong lòng."
"Ui da, Tiểu Thẩm khiêm tốn quá." Mạnh phu nhân cũng không phải là dễ bắt nạt, "Tiểu Thẩm đứa nhỏ tốt như vậy, ai vớt tới tay không phải coi làm bảo bối mà bưng sao, nếu vào Mạnh gia chúng tôi, đừng nói chịu oan ức, ngay cả một chút không vui, tôi cũng không cho phép, tôi không phải loại người đó, chờ người ta đi rồi mới hối hận, vậy cũng muộn rồi."
Tạ phu nhân nhất thời khí thế giảm mạnh, bị chọt trúng chỗ đau, thật vất vả sung mãn khí lại xẹp xuống.
Lúc này đổi thành Mạnh phu nhân ưỡn ngực ngẩng đầu. Tạ phu nhân đưa lưng về phía Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn cũng nhìn không thấy biểu tình của bà, có chút xem không hiểu tình tiết vở kịch, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Cũng may lúc này Thôi Chính Khâm hát bài hát chủ đề phim tới đây chào hỏi, mới phá vỡ không khí cứng nhắc, mọi người liền nhân cơ hội giải tán, Tạ phu nhân bị người lôi đi, Thẩm Gia Ngôn nhìn bà đi xa thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Gia Ngôn vừa nãy đã nhìn thấy Thôi Chính Khâm ở bên kia nói chuyện, bọn họ đã lâu không gặp, khoảng thời gian này Thôi Chính Khâm bận rộn bôn ba khắp nơi mở concert, công ty cũng không tới, lúc này gặp nhau, hai người đều rất cao hứng. Lúc bữa tiệc sắp tan, cũng là cùng nhau ngồi xe của người đại diện đi.
Thôi Chính Khâm còn muốn về công ty thu bài hát, Thẩm Gia Ngôn cũng tò mò đi theo xem chút. Hai người ngồi ở trong phòng thu âm, Thôi Chính Khâm thu xong một bài nghỉ ngơi, chờ những người khác đều đi, Thôi Chính Khâm đột nhiên hỏi: "Anh Thẩm, anh muốn ly hôn với Tạ tổng sao?"
Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc: "Sao cậu biết?" Chuyện này ngoại trừ người bên cạnh, ai cũng không nói với.
Thôi Chính Khâm chỉnh âm đàn ghi-ta: "Em và Hạ Lãng là bạn bè, cậu ấy không cẩn thận lỡ miệng."
Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Cậu hỏi chuyện này làm gì."
Thôi Chính Khâm nửa thật nửa giả nói một câu: "Em suy nghĩ, còn có cơ hội theo đuổi anh chứ sao."
Vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, Thẩm Gia Ngôn còn tưởng nhân viên làm việc trở lại, kết quả quay đầu nhìn lại, là Tạ Kế Hiên.