Vương Hằng Thước thiết nghĩ rằng cô lo xa như vậy cũng có ý tốt, không sai. Nếu thật sự người có có ý nhăm nhe Long gia thì quả thật cần tránh. Từ khi Lâm Tiểu Thanh ngã đến nay đầu óc hay tính cách có thay đổi rõ rệt. Chỉ sợ là giặc ngoài giặc trong kết hợp thì khó. Bà đang lo lắng cô sẽ có ý đồ với Long gia. Vương Hằng Thước cũng nghi kị cô.
Lâm Tiểu Thanh biết bà không có ưa mình cũng đang nghi ngờ mình, cô liền nở nụ cười ôn thục nói: "Mẹ đừng lo lắng. Nếu con thật sự có mưu đồ thì Long Mặc sẽ là người giết con đầu tiên. Con nghĩ mẹ chắc hiểu con trai mẹ nhất".
Phải, Lâm Tiểu Thanh nói phải. Vương Hằng Thước đương nhiên hiểu con trai mình nhất, hiểu rằng nó sẽ trả thù kẻ phản bộ nó như thế nào. Lắm lúc chính bà cũng e ngại khi tiếp xúc với Long Mặc.
Long Bắc Yến nhìn cô, dáng vẻ cười thục hiền này thay nét đổi tính. Lâm Tiểu Thanh nhìn sang cô mỉm cười như cũng cố tinh thần cho Long Bắc Yến tin tưởng mình. Hai người đều có hoàn cảnh không kém nhau là bao, Long Bắc Yến cũng không có nghi kị gì đối với Lâm Tiểu Thanh. Những ngày tiếp xúc giáp mặt Long Bắc Yến phần nào thấu hiểu tâm tư của Lâm Tiểu Thanh. Duy chỉ có điều khác ở đây, là cô đã biết báo thù rồi, biết yêu ghét rõ ràng.
Sau buổi nói chuyện, Vương Hằng Thước cứ giữ im lặng, bà ta còn đang phân vân trong lòng. Long Bắc Yến cùng Lâm Tiểu Thanh lên trên lầu. Đi được lưng chừng đoạn hành lang thì Long Bắc Yến kéo tay Lâm Tiểu Thanh lại, gương mặt lộ rõ nhiều điều băn khoăn: "Tiểu Thanh, liệu cô có ghét tôi không ?".
Lâm Tiểu Thanh đơ cả người, chỉ vô thức bật cười vì câu hỏi có chút hơi ngốc nghếch. Cô nhướn mày đáp lại: "Long tiểu thư nói gì thế ? Sao có thể ghét cô chứ ? Từ khi bước chân vào Long gia cho tới nay chỉ có Long Bắc Yến cô đối xử tốt nhất với tôi cho nên dù có trong căn nhà khang trang hay dinh thự hoành tráng nhưng tôi không cô đơn vì có một người em chồng thấu hiểu cho tôi".
Cô làm bộ thở hắt ra một hơi dài: "Ay da, chẳng phải trước ngày cưới cô đã nói với tôi rồi sao ? "Phải như một đóa hồng gai đầy bí ẩn nguy hiểm khiến ai chạm vào cũng phải chết". Tôi thấy cô nói đúng và tôi đang áp dụng nó đấy".
Long Bắc Yến bất ngờ. Tuy Lâm Tiểu Thanh có thay đổi nhưng đầu óc không có hư, cô vẫn nhớ lời mà Long Bắc Yến nói. Nửa mừng nửa hụt hẫng: "Hóa ra chị dâu cô vẫn còn nhớ à ? Tôi cứ nghĩ rằng...".
Lâm Tiểu Thanh vỗ vai cô: "Tưởng tôi chấn thương ở đầu nên bị ngu luôn ấy hả ? Long tiểu thư, tôi đây còn rất nhớ nhé".
Long Bắc Yến nắm lấy tay Lâm Tiểu Thanh mỉm cười ấm áp: "Lâm Tiểu Thanh cô không còn đơn độc một mình nữa. Có tôi rồi. Sau này kẻ nào dám đụng đến cô hay tổn thương cô cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô trừng trị".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cười gật đầu thay cho lời cảm ơn. Lâm Tiểu Thanh cảm thấy mình được quen biết cô là may mắn. Không phải ai cũng có một người bạn sẵn sàng làm bất cứ điều gì, một em chồng không màng mọi thứ mà bảo vệ chị dâu một cách vô điều kiện. Trước kia ở khu ổ chuột, thì ba cô là chỗ dựa vũng chắc cho cô. Giờ đây, khi ở dinh thư cao rộng như Long gia nhưng chưa bao giờ cảm giác là an toàn thì Long Bắc Yến là chỗ dựa duy nhất của Lâm Tiểu Thanh. Cô rất biết ơn những điều mà ông trời đã ban cho mình. Tuy không nhiều nhưng đều là trân phẩm khó ai có được.
...
Buổi tối đến, Long Mặc hắn trở ra từ trong nhà tắm thấy cô ngồi bên ghế sofa vẫn miệt mài đọc sách mà Vương Hằng Thước giao cho. Hắn không nói gì mặc quần áo xong thì lên giường nằm. Đã là giờ đêm, biết hắn sẽ đi ngủ cho nên Lâm Tiểu Thanh cũng không muốn hắn phải càu nhàu mà đứng lên tắt điện trần đi chỉ để le lói ánh đèn ngủ yếu ớt.
Cô trở lại sofa trải chăn nằm xuống nhắm mắt. Long Mặc nhìn về phía người nằm trên chiếc sofa tĩnh lặng, hắn không hề rời ánh mắt. Mà lạ kì thay, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, mớ suy nghĩ hỗn độn nảy ra trong đầu. Hắn bức bối trong lòng không nguôi.
Lâm Tiểu Thanh cử động hay xoay mình đều khá vất vả. Nếu cứ để cô ngủ ở ghế sofa mấy tháng nữa chiếc bụng to ra cũng khiến cô cứng người khó khăn xoay qua xoay lại. Hắn nói: "Qua giường ngủ đi".
Lâm Tiểu Thanh mắt vẫn nhắm, cơ miệng hoạt động trả lời hắn: "Không cần đâu".
- Chiếc sofa đó không chịu nổi sức nặng hai mẹ con cô đâu.
Lâm Tiểu Thanh được nước nói kháy hắn: "Chẳng phải tôi đang mang giọt máu của Long gia anh hay sao ? Giờ đổ lỗi một mình tôi ư ? Rồi bảo tôi ngủ sofa cũng là ý của anh trước kia hai chúng ta cưới nhau kia mà".
Như bị tạt một gáo nước lạnh khiến hắn không tài nào chối cãi. Hắn không phủ nhận, bởi rằng những điều cô nói hoàn toàn đúng. Là hắn ép cô có thai, là hắn ép cô ngủ trên sofa chật hẹp, giờ bị cô moi ra bằng chứng khiến hắn cũng phải câm nín.
Lâm Tiểu Thanh cô càng ngày càng bạo gan, cũng biết cách để hắn nín họng như thế này. Long Mặc hắn là kẻ không phải cúi đầu trước ai, chưa bao giờ rơi vào trạng thái đuối lí như lúc giờ đây khi nói chuyện với cô, muốn mở miệng cũng không thể mở miệng, muốn mắng chửi cũng không thể mắng chửi được.
Long Mặc cũng chẳng đôi co với cô thêm câu nào nữa. Hắn qua chỗ cô đang ngủ bế sốc cô lên khiến cô hoang mang: "Làm gì thế ?".
Hắn đặt cô lên giường nằm đó còn bản thân hắn thì qua chiếc sofa mà cô hay nằm. Đặt lưng xuống kéo chăn lên đáp lại cô một câu: "Từ giờ tôi muốn ngủ ở đây. Nếu cô ngủ trên giường không quen thì cút sang chỗ khác".