Phải, phải. Hai vị có chuyện gì ra ngoài giải quyết. Long phu nhân cần thời gian an tĩnh - vị bác sĩ nói.
Bầu không khí căng thẳng vẫn diễn ra, bốn con mắt nảy lửa nhìn nhau, tình hình càng ngày diễn biến trở xấu. Hai anh em nhà này vốn cứng đầu không ai nhịn ai, lần này người bước vào sau cánh cửa kia là viện trưởng - Dược Bách Khang.
Dược Bách Khang vốn là bạn chí cốt của ba hắn. Ông ta bước tới nghiêm nét mặt: "Có thôi ngay đi không ? Hai vị muốn đánh nhau hay cãi nhau phiền ra ngoài để cho bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi. Tôi sẽ không nói lần hai".
Nhìn thấy Dược Bách Khang nghiêm nghị như vậy hai anh em Long Mặc và Long Bắc Yến cũng biết điều mà dừng lại. Tuy hai anh em nhà này không sợ ai nhưng đối với Dược Bách Khang này có vài phần kính nể bởi xưa kia hai anh em cũng nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc của Dược Bách Khang.
- Tóm lại bây giờ chỉ có một người ở lại - Dược Bách Khang chỉ tay về phía Long Mặc: "Cậu ở lại đi. Dù sao cũng là phận làm chồng. Vợ chồng đầu gối tay ấp, cậu nên ở lại với vợ đi".
Long Mặc không trả lời đáp lại bằng một cái gật đầu, còn Long Bắc Yến cảm thấy bất cam như không muốn để hắn ở lại nhưng chẳng còn cách nào khác bởi vì hắn là chồng của Lâm Tiểu Thanh. Đúng là trêu ngươi thật chứ.
Long Bắc Yến tuy không vừa ý nhưng lại vì Lâm Tiểu Thanh tránh làm phiền cô cùng Á Viêm trở về. Đợi đến khi hai người họ đi Dược Bách Khang lúc này mới nói: "Đầu vợ cậu bị chấn thương có thể sau này có một số thay đổi nho nhỏ. Yên tâm, không có mất trí chỉ là tính tình sợ rằng không được tốt thôi".
Hắn nhíu mày: "Vậy là sao ?".
Dược Bách Khang tặc lưỡi: "Về sau cậu sẽ biết. Với lại cô ấy là vợ cậu, tôi thấy hình như cậu lại thấy khó chịu thì phải".
Hắn không nói gì bởi Dược Bách Khang nói đúng, hắn rất khó chịu khi phải bị ép buộc cưới Lâm Tiểu Thanh. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến người con gái này, cưới cô chỉ là cưới chạy bầu mà thôi. Dược Bách Khang thấy hắn đăm chiêu vỗ vai Long Mặc mà khuyên: "Dù cậu có thương cô ấy hay không dẫu sao cô ấy cũng đang mang thai con cậu, đừng nên khó chịu khi phụ nữ mang thai, họ rất dễ nhạy cảm. Đừng nên nóng giận vô cớ với cô ấy về sau con cậu sẽ không thể nào vui vẻ được. Nói chung là cô ấy muốn làm gì cứ để cô ấy làm".
Long Mặc hắn rơi vào trầm mặc nhíu mày suy nghĩ điều gì đó rất đắn đo. Dược Bách Khang thở dài một hơi châm ghẹo: "Ây da, con người đó à, lúc có không biết trân trọng. Đến lúc mất đi thì lại đi bù đắp thì đến lúc đó người kia không cần điều đó nữa".
Nói xong, Dược Bách Khang dửng dưng chắp tay phía sau rời khỏi phòng bệnh Lâm Tiểu Thanh. Long Mặc nhìn về Lâm Tiểu Thanh mày chau lại căng thẳng trầm ngâm rất lâu. Hắn luẩn quẩn suy nghĩ rằng không biết cô sẽ như thế nào ? Sẽ có nghiêm trọng hay không ?
Long Mặc trước giờ là kẻ bạc nhược không quan tâm sống chết, sinh lão bệnh tử của ai, hắn là khúc gỗ, là tảng băng nam cực lạnh lẽo không chút tình thương nào. Hắn chẳng hề mảy may suy nghĩ cho ai cả nhưng giờ đây nhìn Lâm Tiểu Thanh bị thương nằm mê man trên giường hắn đột nhiên quẩn quanh xoay vần suy nghĩ về cô, lo cho cô.
...
Nhìn xuống bậc cầu thang hút tầm mắt không thấy người, Lâm Tiểu Thanh lại trở nên sợ hãi bối rối quay đầu lại định chạy khỏi cầu thang nào ngờ bị ai đó đẩy xuống một cách nhẫn tâm nhất. Lâm Tiểu Thanh rơi xuống lăn từ trên bậc cao đến không thấy đáy của bậc cầu thang đó.
Cô la hét trong thảm thiết thất thanh nhưng không có một ai nghe thấy.
Cô bừng tỉnh dậy trong ác mộng, trời đã sáng rồi. Lâm Tiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đổ rất lớn. Hạt mưa thi nhau nối đuôi chảy dài trên ô cửa kính lạnh lẽo. Ánh mắt vô hồn lắng đọng của cô nhìn về phía của sổ ấy, nhìn không hề lấy một cái chớp mắt.
Tay nắm cửa bắt đầu xoay, người bước vào là bà vú hằng ngày bên cạnh cô khi ở Dinh thự Long gia. Bà nở một nụ cười rất tươi nói: "Phu nhân tỉnh rồi. Tôi có mang chút cháo tới, phu nhân ăn nhé".
Lâm Tiểu Thanh không hề chuyển sắc vẫn như cũ nhìn chằm chằm bà vú kia. Bà vú nghĩ rằng cô vừa trải qua cú sốc nên mới như vậy chắc vài ngày sau sẽ trở lại như bình thường.
Đặt âu cháo lên trên bàn, bà vú đỡ Lâm Tiểu Thanh ngồi dậy rồi cẩn thận múc ra bát đã sắp sẵn mớm cho cho từng chút một. Lâm Tiểu Thanh ngăn lấy thìa cháo thứ hai mươi của bà lại rồi nhẹ cười: "Để tôi tự làm".
Bà vú cũng vui vẻ mà đưa thìa với bát cháo cho cô. Lâm Tiểu Thanh ăn rất nhanh chỉ một lúc là hết. Có lẽ sau một đêm dài chưa có gì bỏ bụng nên mới vậy.
- Phu nhân ăn từ từ thôi. Còn cháo, để tôi múc thêm - Bà vú nói.
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Không cần đâu bà. Mọi người đi làm hết rồi sao ?".
- Ông chủ vẫn như thường lệ đã lên công ty từ sớm còn Long tiểu thư thì phu nhân biết rồi, cô ấy không bao giờ nói là mình đi đâu. Có lẽ là chắc lại tụ tập đua xe ở đâu đó thôi.