Hoàng hôn dần tắt thì cũng là lúc diễn ra buổi tiệc khai trương chi nhánh mới phía Bắc của Long Dương. Quan khách đã có mặt đông đủ.
Một chốc lát, chiếc Rolls - Royce của hắn lăn bánh tới khu vực thảm đỏ. Cánh cửa xe mở ra, Long Mặc bước xuống phong thái đĩnh đạc, cuốn hút qua bên ghế phó lái bên kia mở cửa xe cho cô.
Lâm Tiểu Thanh đưa tay cho hắn, một tay hắn nắm lấy tay cô, một tay hắn che đầu cho cô tránh vô bị đụng đầu với trần xe. Cô thả dáng bước ra ngoài yêu kiêu nhường nào khác hẳn bộ dạng lếch thếch khi ở dinh thự.
Ai ai cũng phải trầm trồ nhìn đôi uyên ương này mà ngưỡng mộ không khỏi ghen tị. Camera của cánh nhà báo phóng viên đưa lên chụp lia lịa khoảng khắc này của hai người. Hai người nhìn nhau, Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhìn hắn trìu mến, Long Mặc cũng nhàn nhạt khóe miệng khẽ cong lên.
Lâm Tiểu Thanh khoác tay Long Mặc bước vào trong đại sảnh. Ai cũng mặt tươi cười niềm nở chào đón ông bà chủ của Long Dương.
Hôm nay khách khứa rất đông, nhìn đâu cũng là váy áo xập xòe rồi trang sức bạc tỷ dát trên người. Bởi vì mọi người biết rằng tên Long Mặc này chúa ghét những người lôi thôi, ghét những kẻ hèn mọn.
Nhưng mà nếu hắn ghét như vậy tại sao còn chấp nhận cô trong khi cô cũng là người như vậy cơ mà ?
Lòng người thật khó đoán.
- Quý gia tới rồi.
- Đâu ?
Tiếng háo hức như bắt gặp được người nổi tiếng của cánh nhà báo phóng viên. Quý Dĩ Hân cũng được mời hay sao ? Đám phóng viên, nhà báo kéo nhau ra thi nhau chụp ảnh Quý Dĩ Hân. Ả lúc nào cũng vậy, rất lộng lẫy, rất cao sang khi xuất hiện tại các sự kiện liên quan. Cùng bên ả đó là ba ả - Quý Thời Nghiêm.
Cả hai chạm mặt nhau, Long Mặc và Lâm Tiểu Thanh cúi chào Quý Thời Nghiêm. Quý Thời Nghiêm vui vẻ chúc mừng hắn.
Ả ta bước vào chào hỏi hai người, niềm nở cười rồi chúc mừng: "Anh Long Mặc, chúc mừng anh nhé !".
Long Mặc nhàn nhạt đáp lại gọn lẹ một tiếng "ừ" dường như hắn không muốn mất thời gian với Quý Dĩ Hân.
Quý Dĩ Hân cũng rất ấm ức trong lòng nhìn sang Lâm Tiêu Thanh, rồi nhìn cánh tay Long Mặc tay trong tay với cô mà ả phát ghen trong lòng. Lửa giận kìm nén vẫn cười tươi như thế nhưng trong lòng đố kị rất rõ.
Buổi tiệc khai trương bắt đầu nhưng nhìn qua lại vẫn không thấy Long Bắc Yến đâu, có lẽ là chưa đến.
Hắn bước lên trên đài hùng hồn nói giống như đang đọc một bản tuyên ngôn, phong thái vẫn bá đạo như vậy không đổi: "Nói ngắn gọn thôi. Cái tôi trông chờ ở đây là thành quả, là tương lai. Long Dương chúng ta sẽ lớn mạnh hơn nữa, phát triển hơn nữa vươn ra tầm thế giới không chỉ trong nước. Với sự dẫn dắt của tôi, tôi tự tin khẳng định rằng tôi đủ năng lực, đủ bản lĩnh thực hiện điều đó, cảm ơn".
Tiếng vỗ tay đông đảo của loạt khách mời đại đa số là các thành viên trong hội đồng quản trị trong tập đoàn và đoàn đối tác lớn của Long Dương. Tất nhiên họ tin hắn, hắn tất nhiên đủ bản lĩnh biến câu nói hùng biện ấy thành hiện thực. Long Mặc hắn từ khi lên làm chủ Long Dương, hắn đã đánh bật tất cả đối thủ cản đường như tập đoàn của Thạch Gia hay tập đoàn Hùng Gia...
Đều là những tập đoàn lớn mạnh nhất trong nước, đều khinh miệt hắn bởi hắn còn quá trẻ nhưng nào ngờ bị hắn đánh bại trên thương trường. Một tay hắn đưa Long Dương trở thành tập đoàn lớn mạnh số 1 trong nước và cũng rất có tiếng trên thị trường ngoại quốc.
Thật quá khủng khiếp.
Nối tiếp sau đó là từng quan khách đến giao lưu gửi lời chúc mừng hai người. Một bị phu nhân của Thập gia - Tống Cửu bước tới nâng ly chúc mừng: "Chúc mừng ông chủ Long và phu nhân. Chúc ông chủ Long "thuận buồm xuôi gió" và chúc phu nhân hạ sinh con trai đầu lòng. Chúc hai người hạnh phúc".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn Thập phu nhân, rất vui khi được gặp. Đã là đối tác mong sau này trong kinh doanh có thể tương thân tương trợ lẫn nhau giúp cho phu quân tôi đối với tôi đó là điều cảm kích rất lớn".
Long Mặc sững người một giây, không ngờ cô gái nghèo ở khu ổ chuột ngày ấy giờ có thể khéo léo đối đáp. Lúc chưa đến đây hắn đã rất lo vì thứ khờ khạo ngu ngơ như cô. Xem ra là hắn lo xa quá rồi.
Long Mặc nhìn cô ý cười nhạt hiện ngay trong đôi mắt đỏ au đó. Hắn mừng thầm trong lòng rất hài lòng với cô ngày hôm nay, lo nghĩ quá nhiều hóa ra đều ngoài sức tượng.
Tống Cửu cười vui vẻ, nói: "Cô yên tâm đi, Long phu nhân. Điều đó là nhất định rồi. Tôi cảm thấy chúng ta có duyên với nhau. Gặp lần đầu tôi rất ưng cô. Nghe nói cô mang thai đầu chắc chưa có kinh nghiệm về nuôi con hay dưỡng thai. Nếu phu nhân muốn thì tôi rất sẵn lòng chia sẻ".
Lâm Tiểu Thanh cũng chung niềm vui đó đáp lại: "Vậy thì tốt quá. Cảm ơn Thập phu nhân. Nếu không phiền thì sau này tôi gọi phu nhân một tiếng "chị" được không ? Có gì xin Thập phu nhân chỉ giáo nhiều hơn".
Tống Cửu xua tay: "Không dám, không dám. Tôi tên là Tống Cửu. Cứ đơn giản, sau này Long phu nhân gọi tôi một tiếng Tống Cửu là được. Đừng khách sáo".
Lâm Tiểu Thanh lễ phép đáp lại: "Tôi hiểu rồi chị Cửu".
Thật là...
Vợ hắn đi đâu ai cũng nói có duyên, ai cũng khen, ai cũng quý, sau này không khéo trở thành bà hoàng ngoại giao cũng không phải dạng tầm thường đâu. Nhưng như vậy hình tượng của cô cũng sẽ được người ta biết tới và điều đó cũng có lợi cho hắn.
Lâm Tiểu Thanh ngay một cái đã bắt thân với Tống Cửu thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng, bởi lẽ Thập gia là một đối tác vô cùng quan trọng của Long Dương. Thân lại càng thêm thân như vậy mối quan hệ hợp tác sẽ càng thăng tiến.
Ngược lại bên bầu không khí vui vẻ bên đây, Quý Dĩ Hân thì không vui chút nào. Mặt cau mày có khó chịu bứt rứt trong lòng, lại còn vui vẻ trước mặt ả xám xịt tối sầm, đố kị dâng cao với con người tên Lâm Tiểu Thanh kia.
Ả một hơi uống cạn ly rượu, đôi mắt nổi tia đỏ căm phẫn không thể nuốt trôi, chỉ nhìn từ xa cũng đã đủ cay mắt cũng đã đủ phát cơn điên cuồng.