Hắn nhìn cô đầy tình ý ấp ủ muốn thổ lộ. Hương rượu vấn vít đê mê kết hợp mùi hương đặc trưng trên người hắn xung quanh từng nhịp đập hơi thở chỉ có là của hắn. Ánh đèn đường yếu ớt mờ ảo cũng đủ nhìn rõ thần sắc hút hồn kia của hắn. Hắn tỉnh trong say, hắn đang chờ đợi cô lên tiếng. Lâm Tiểu Thanh như không thoát được khỏi ánh mắt của đối phương, thoáng chút bối rối.
Lâm Tiểu Thanh lảng tránh đi ánh mắt của người kia, tìm lấy lý do: "Ông chủ Long giờ đã biết trêu đùa rồi".
Câu nói ấy khiến hắn có chút thất vọng, quả nhiên cô vẫn không muốn gần hắn, tiếp xúc với hắn thân mật. Nhưng đối với Đồ Hạng Vũ hắn vô cùng không thích, hắn nhớ đến chuyện cô gần gũi với đàn ông khác được mà lại ngoại trừ hắn khiến hắn không cam tâm.
"Tên đàn ông trò chuyện thân thiết với cô đầu rồi ? Sao không thấy ? Hẳn bỏ rơi cô rồi à ?".
Cảm xúc của hắn cũng nằm trong câu nói kia, hờn ghen có, trách móc có, đố kị có ngữ điệu có chút mỉa mai. Lâm Tiểu Thanh đáp: "Anh ấy có việc. Nói ông chủ Long theo dõi tôi thì anh không nói. Giờ đã lòi đuôi ra rồi".
Tay hắn giữ chặt lấy bàn chân nhỏ bé kia, tay nhấn lực, lực đạo mạnh mẽ nhưng lại không có sát khí đằng đằng chỉ thấy sự phẫn nộ hờn ghen: "Cô với hắn tình cảm thắm thiết đến mức nào rồi ? Tôi có tiện biết không ?".
Bá đạo hỏi tội, vẫn như trước kia nhưng cô thấy người đàn ông trước mắt mình lúc này bắt đầu có cảm giác hơn trước. Lâm Tiểu Thanh cũng quen với cách "hỏi tội" thô bạo này của hắn, cô cũng bông đùa: "Cũng đủ để chúng tôi đi thêm bước nữa".
Nghe Lâm Tiểu Thanh nói đi thêm bước nữa khiến Long Mặc chuyển sắc, hẳn sợ mất cô. Hẳn không muốn cô là của người khác. Hắn muốn độc chiếm cô làm của riêng của mình. Hắn không nhẫn được đanh mặt lại cảnh cáo:
"Cô không được".
"Anh cấm tôi ? Giữa chúng ta còn quan hệ gì nữa đâu ? Với lại anh cũng phải cưới người mới thì tôi cũng vậy mà".
"Lâm Tiểu Thanh, cô đừng nghĩ phủi sạch quan hệ với tôi muốn làm gì thì làm. Tôi không cho phép thì cô đừng hòng".
Long Mặc nghiêm mặt lại, cuồng ghen tức giận như đã chiếm trọn tâm trí hắn lúc này. Cho dù cô có ghét hắn hắn cũng phải ngăn cản, cô có hận thì hẳn sẽ bắt cô về giam cầm cô mãi mãi bên mình. Nhỏ nhen, đố kị, chiếm hữu.
Lâm Tiểu Thanh như lại muốn trêu đùa với hắn: "Ông chủ Long ghen sao ? Không nỡ nhìn tôi đi lấy người khác à ?".
Hắn lại lặng thinh không dám thừa nhận. Hắn luôn áy náy những điều đã làm với cô trước kia. Hắn không đủ can đảm để nói ra lời yêu với người trước mắt mình. Nhiều lần muốn nói với cô nhưng lời như mắc nghẹn ở cổ rồi lại phải nuốt xuống. Hắn nguôi ngoai cơn giận, lảng tránh đi. Lâm Tiểu Thanh tiếp tục nói: "Yên tâm đi. Tôi không hợp với anh ấy. Tôi không đủ tốt. Với lại tôi hèn hạ không dám đối diện với tình cảm mong đợi của anh ấy. Hi vọng sẽ có người tốt hơn"
Nỗi đau xoay vần trong lòng Lâm Tiểu Thanh bấy lâu nay chưa tan biến. Lâm Tiều Thanh nhìn lên bầu trời đêm
đông, tinh quang yếu ớt đang rọi chiếu. Hắn tập trung nhìn cô, cô buồn hắn càng buồn hơn. Ánh mắt ảm đạm của
Lâm Tiểu Thanh nhìn từng vầng tinh quang trên cao mà trong lòng ấp ủ điều gì không rõ thành tên. Cô hỏi hắn
trong bi thương: "Ống chủ Long, Tiểu Bảo liệu có đang nhìn chúng ta không ?".
Long Mặc nhìn lên bầu trời kia, đây là lần đầu hắn ngắm sao cùng cô. Nhiều đôi tình nhân bên nhau ngắm tinh
quang khát vọng cuộc sống hạnh phúc trong cả ngàn điều ước. Họ vui vẻ, họ hạnh phúc, họ ấp ủ những hoài bão
trở về chung một mái nhà.
Nhưng cô với hắn thì đảo nghịch. Người ta nói, con người sau khi mất sẽ thành một trong những ngôi sao trên kia,
họ sẽ dõi theo mình mọi nơi. Có lẽ Tiểu Bảo của hai người cũng nằm trong số đó.
Cô lại nhớ Tiểu Bảo rồi.
Tuy chưa được nhìn tận mắt đứa con đầu lòng nhưng từ khi có Tiểu Bảo, hai cơ thể luôn gắn bó với nhau. Tiểu
Bảo bên trong cô cô cảm thấy an tâm, cảm nhận được nhịp tim sự sống của đứa trẻ thích nghịch ngợm. Nhưng
giờ đã mất Tiểu Bảo cô cảm giác rất trống vắng, cô quạnh. Nhiều lúc cô ước nếu có thể đổi mạng với Tiểu Bảo cô
sẽ ký khế ước vi Tử Thần màđưa con trai của mình trở về.
Lâm Tiều Thanh buồn bã, Long Mặc lại nhìn cô nặng tru ưu phiền. Hắn thở dài, trấn an cô: "Thằng bé sẽ không
giận cô đâu".
"Anh biết sao ?".
"Không có đứa con nào giận mẹ mình mãi được. Người đáng trách phải là tôi".
Hắn khn giọng tạ lỗi, hắn áy náy rất nhiều. Nếu năm đó có thể đến sớm hơn thì sẽ không mất Tiểu Bảo, cũng sẽ
có thể hồi tâm chuyển ý đến bên hắn. Nhưng có lẽ đây là sự trừng phạt, sự trừng phạt này quá tàn nhẫn đối với
hắn, mất cô mất đứa con tội nghiệp.