Ngồi bên cạnh nhau, Lâm Tiểu Thanh vẫn như thói quen trước kia đều hướng mắt nhìn ra ngoài của kính xe, còn hắn lại chăm chăm nhìn cô rất lâu, bên khóe miệng chợt nở nụ cười ấm áp đôi phần. Nhìn cô thanh thoát trong bộ lễ phục trắng khiến con tim hắn xao động mất phương hướng. Hắn nhìn tay mình đan tay cô càng thêm siết chặt hơn không nỡ buông, hắn không muốn buông tay nữa.
Hắn vẫn giữ khoảng cách để cho cô một chút cảm giác an toàn khi ở cạnh hắn. Xe lăn bánh đi trên đường, khoảng khắc bình yên cứ từ từ khẽ trôi qua, hai người cuối cùng cũng đã đến White Palace - nơi tổ chức dạ hội.
Nhìn quang cảnh bên trong một bữa tiệc lớn như vậy mà không có cánh báo chí nhưng an ninh lại vô cùng nghiêm ngặt.
Có lẽ là để ngăn cản đám phóng viên, nhà báo vào săn tin, liệu không biết đây có phải là do lệnh của Long Mặc hay không nữa ?
Một thanh âm trầm ấm vang từ phía sau: "Không có đám phóng viên phiền phức đâu, đừng lo".
Nghe hắn nói bình tĩnh như vậy là hắn làm thật rồi. Hắn không muốn cô khó xử khi đi bên cạnh hắn, hắn không muốn cô có cảm giác bị đinh đinh theo dõi rồi đứng trước đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Long Mặc đưa tay dìu cô xuống xe, tà dạ hội trắng tinh khôi bay thướt tha nhẹ nhàng. Ánh mắt những quan khách đồ dồn về phía họ đều phải ganh tị, tấm tắc khen họ thật đẹp đôi. Trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú.
Ai ai cũng nhìn Lâm Tiểu Thanh đều mắt chữ ô mồm chữ a rồi bàn tán xôn xao về thân phận đặc biệt của cô. Lâm Tiểu Thanh bị những cặp mắt kia soi xét cảm thấy có chút mất tự nhiên. Sức ấm từ bàn tay ai đó đặt lên mu bàn tay cô rồi trấn an: "Đừng chú ý. Cứ cư xử như bình thường. Có tôi đây rồi".
Lâm Tiểu Thanh phút chốc rung động, mỉm cười: "Ống chủ Long bây giờ học được cách dỗ dành con gái ở đầu thế ?".
"Không biết. Nhìn thấy cô tự nhiên học được thôi".
Long Mặc không chút ngại ngần cũng chẳng cần suy nghĩ nói ra một cách dễ dàng khiến cô cũng cảm thấy khó tin. "Nhìn thấy cô tự nhiên học được" có lẽ nào lại là lời ngon tiếng ngọt, thật giả mấy phần.
Lâm Tiểu Thanh điều chỉnh thái độ, cô gặp những vị khách ở đây đều nở nụ cười và chào hỏi họ một cách tự nhiên. Long Mặc nhìn cô khẽ mỉm cười nhẹ, ba năm rồi mà cô vẫn còn nhớ phong thái, thái độ, cử chỉ, lời ăn tiếng nói khi còn ở Long gia. Vẫn là phong thái của một phu nhân quyền quý trước kia bên cạnh hẳn, đúng là chọn cô khiến hắn không hề mất mặt. Sự điểm đạm, bình tĩnh ứng xử cô đều bản lĩnh tự tin mà giao tiếp một cách dễ dàng.
Thậm chí những vị khách nói tiếng Anh cô đều giao tiếp với họ một cách sành sỏi không thua kém những người qua trường lớp như hắn. Thái độ vẫn tự nhiên, nụ cười vẫn đẹp như ngày nào. Hóa ra hôm nay hắn đi cùng cô chỉ là bình phong cho cô mà thôi.
Hắn đứng một bên nhìn cô, tay cầm ly rượu vang đỏ chưa hề uống ngụm nào. Lâm Tiểu Thanh bước đến đứng bên cạnh hắn, Long Mặc thấp ánh mắt hiền hòa nhìn cô: "'Sao thế ?".
"Ông chủ Long hôm nay sao chẳng nói gì để tôi phải tiếp chuyện đối tác của anh vất vả cho tôi quá".
Long Mặc bật cười: "'Cô làm rất tốt rồi. Cứ coi tôi là bình phong cho cô đi".
"Nói vậy mà cũng nghe được sao ? Đối tác của anh hay là của tôi thế ?".
"Đẳng nào chỉ là mấy câu giao tiếp căn bản không liên quan đến bí mật làm ăn thì tôi đề cô tiếp họ là được rồi".
Lâm Tiểu Thanh bất lực lắc đầu: "Chịu anh rồi đấy".
Thị trưởng Tân bước đến mặt mày niềm nở chào hỏi hai người. Thị trưởng Tân quay sang nhìn Lâm Tiều Thanh cảm giác ngỡ ngàng: "Vị tiểu thư này là bạn gái của Long tiên sinh sao ?".
Chưa kịp đề Lâm Tiểu Thanh thanh mình, thị trưởng Tân tấm tắc khen: "Vị tiểu thư này thanh tú quá, đúng là rất hợp với Long tiên sinh".
Long Mặc cười mừng thầm trong bụng, nhìn khoảng khắc cô bối rối không biết tiếp lời ra sao, được đà làm tới hắn hỏi: "Ngài thị trưởng thấy rất hợp sao ?".
Ông ta khẳng khái: "Đương nhiên là vậy rồi. Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa".
Hắn thêm câu: "'Ông đúng là có mắt nhìn".
Lâm Tiểu Thanh cũng đến hết cách rồi đành bó tay giữ im lặng.
"Tiểu thư, tôi mời cô một ly".
Long Mặc rụt lại biểu cảm ban nãy nghiêm nghị: "Cô ấy không uống được rượu".
Lâm Tiểu Thanh không muốn bầu không khí thêm căng thẳng, cô mỉm cười tay cầm ly nước cam đáp lễ: "Cảm ơn thị trưởng Tân, tôi kính ông".
Thị trưởng Tân rời đi, Long Mặc kéo cô ngồi xuống ghế cùng mình, hai người cùng trò chuyện với nhau những năm tháng cách mặt.
"Ông chủ Long những năm qua đã ra tay giúp thành phố C rất nhiều, công lao lớn như vậy chẳng trách".
"Làm ăn cả thôi, đều vì lợi ích. Sau này thành phố C còn có thể giúp ích cho tôi".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu: "Thì tất nhiên. Ông chủ Long có bao giờ đầu tư tiền bạc và thời gian vào những điều vô ích đâu".
Cũng đã rất lầu rồi không ở Long gia, cô nhớ lão phu nhần không biết sức khỏe đã thể nào rồi. Với cô, cô coi
Vương Hằng Thước như mẹ ruột, còn Vương Hằng Thước cũng coi cô như đứa con gái ruột mình thân sinh. Chỉ tại rằng có duyên gặp nhau nhưng lại không có phận, thật đáng tiếc.
"Lão phu nhân giờ có khỏe không ? Chân bà ấy còn đau không ?".
Hắn trầm mặc xót xa, tuy không phải con ruột nhưng cô vẫn quan tâm hết mực đến mẹ mình. Hỏi xem hắn là con trai ruột của bà ấy liệu có xứng không ?
"Tình trạng của bà ấy đã cải thiện nhiều rồi. Chân cũng đỡ đau hẳn".
Cô cũng nhẹ lòng thở phào: "Vậy thì tốt rồi".
"Nếu cô lo lắng sao không về thăm bà ấy ?".
Như một câu trách móc ngược lại cô. Nhưng Lâm Tiểu Thanh thiết nghĩ đã không còn liên quan qua lại dây dưa chỉ gặp nhau cả hai thêm buồn. Cô cười khổ nói: "Thân phận của tôi bây giờ chỉ là người ngoài thôi, tôi sợ người ta dị nghị này nọ ảnh hưởng đến Long gia. Với lại tôi đi thì ai chăm sóc ba ?".
Nghe cô nói mà hẳn thấy bản thân mình cũng vô lý. Hắn chưa thể làm gì cho hai cha con cô, chưa làm tròn trách nhiệm của một người con rể lúc trước thì lấy đâu ra tư cách trách móc cô.
Lâm Tiểu Thanh đứng dậy nhìn về phía hắn mỉm cười nói: "Ống chủ Long có muốn khiêu vũ cùng tôi không ?".
Long Mặc hướng mắt nhìn cô, thoáng đau lòng miệng gượng cười đáp: "Được".