Long Mặc hắn nói câu đó vô cùng tự tin có phần ngạo mạn khiến cho Lưu Đình Quân và Đường Vĩnh Cát ba phần ngạc nhiên. Đối với hắn, tiền, là thứ hắn có thể trong phút chốc có thể kiếm được. Dù gặp khó hắn cũng có thể xoay chuyển trong tắc lự. Hắn cáo già quỷ quyệt, mưu trí của hắn không ai bì kịp. Không phải ngẫu nhiên hắn người người nói hắn là "Chiến thần trên thương trường", là gia chủ tài trí nhất Long gia từ trước đến giờ khiến bất cứ ai gặp phải cũng dè chừng. Đó là điều mà Lưu Đình Quân lo ngại cũng phải nề phục hắn.
Đường Vĩnh Cát mặt mày tươi cười: "Đúng như người trong thương trường nói, Long tiên sinh nói một là một, hai là hai. Giá của Thiên Mộc Chi Viên tôi đang rao bán trên thị trường bây giờ là một trăm tỷ".
"Thành giao".
Long Mặc chốt một câu chắc nịch khiến Đường Vĩnh Cát mặt mày hớn hở như vớ được thần tài: "Long tiên sinh quả thật hào phóng".
Lưu Đình Quân sa sầm mặt mày, đương nhiên anh không muốn để mỏ vàng này rơi vào tay Long Mặc. Mỏ vàng kiếm được ra tiền, rất rất nhiều tiền. Nếu nói rằng tập đoàn An Tín mà Lưu Đình Quân đang điều hành cũng là nằm trong top 10 của doanh nghiệp, cũng là con rồng tiêu biểu trấn kinh tế trong và ngoài nước. Nhưng so với
Long Dương thì vẫn còn kém. Nếu đề Thiên Mộc Chi Viên này lọt vào tay Long Mặc thì há phải Long Dương như hồ mọc thêm cánh hay sao ?
Không được.
Nhất quyết Lưu Đình Quân không thể đề mất dễ thế, không thể để hắn nuốt trôi Thiên Mộc Chi Viên.
Lưu Đình Quân lấy lại sự bình tĩnh, mỉm cười: "'Có thể bàn bạc một chút không hai vị ?".
Đường Vĩnh Cát dò hỏi: "Lưu tiên sinh thấy khôgn thỏa chỗ nào sao ?".
Lưu Đình Quân nở nụ cười tràn trề tự tin đưa giá: "Hai trăm tỷ, Đường tiên sinh thấy thể nào ?".
Đường Vĩnh Cát bất ngờ: "Hai trăm sao ?".
"Phải".
"Ba trăm" - Long Mặc chen ngang đưa ra cái giá tiếp theo khiến Đường Vĩnh Cát ngã ngửa. Vớ được hai ông thần có khối tài sản kếch sù thế này thì quả thật có nằm mơ cũng không muốn tỉnh dậy.
Lưu Đình Quân thay đổi sắc mặt nhìn Long Mặc. Long Mặc vẫn lạnh tanh vẫn là tư thái lãnh đạm, cao ngạo. Lưu Đình Quân liền bẻ hướng sang hắn: "Long Mặc tiên sinh, bây giờ Long Dương cần một khoản tiền để bù đắp thiệt hại, anh làm vậy là đang muốn đánh đổi cả Long Dương sao ?".
Long Mặc không lay tâm vẫn một vẻ của kẻ trên vị thế mà ai cũng muốn có, thẳng thắn ngạo mạn: "Lưu tiên sinh, tiền, là thứ tôi không bao giờ thiếu. Dù có mất nhiều bao nhiêu thì tôi thừa khả năng kiếm lại đống đó. Chúng ta đều là dân kinh doanh mà, thua lỗ là chuyện thường tình trên thương trường. Đấu đá cũng vậy. Như vậy chẳng hơn sao ?".
Hắn cười nhếch miện xảo quyệt, đôi đồng tử liếc sang nhìn thái độ Lưu Đình Quân đang biến sắc mà càng thấy thích thú.
Phải rồi.
Càng nhìn kẻ thù cạnh tranh với mình bộc lộ ra bộ mặt này là đang thừa nhận khuyết điểm của kẻ sắp thua cuộc.
Tên cáo già Long Mặc hắn càng muốn kẻ đó tức điên hơn nữa thì kẻ đó sẽ lập tức sắp ngã ngựa rồi.
Cá độ, đánh cược từ trước đến giờ hắn không bao giờ là kẻ thua.
Lưu Đình Quân tiếp tục tăng giá: "Bốn trăm".
"Năm trăm".
Long Mặc bình thản nhấp ngụm trà vừa đưa ra giá khiến Thiên Mộc Chi Viên ngày càng trở thành mục tiêu nóng hồi, Đường Vĩnh Cát được một màn xem đấu đá giữa hai kẻ tám lạng người nửa cân này mãn nhãn.
Càng hăng càng tốt, ông ta có thể kiếm lời rất nhiều từ vụ này.
Nào, lên giá nữa đi. Lòng tham không đáy của ông ta lại nổi lên, muốn nhiều hơn thế nữa.
"Sáu trăm".
"Bảy trăm".
Đúng rồi, lên giá nữa đi, càng hăng càng tốt.
Lưu Đình Quân càng ngày càng lo mất Thiên Mộc Chi Viên. Nhưng nếu để mất thì anh rất tiếc, còn nếu không ra giá mua nữa thì vốn công ty sẽ còn. Ngân sách của anh hiện giờ đã sắp vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.
Nhưng mà nếu không tiếp tục đấu đá với hắn tranh giành thì sau này An Tín sẽ không thể cựa quậy vẫn sẽ nằm dưới Long Dương.
"Một ngàn".
Long Mặc nghe tới đây liền nhếch cười: "Lưu tiên sinh rất hào phòng đấy".
Một câu khích đều của hắn cũng là nỗi sợ ê chề trong lòng anh, nếu hắn vẫn tiếp tục tăng thì....
"Chúc mừng Lưu tiên sinh. Thiên Mộc Chi Viên coi như tôi nhường cho anh. Nhưng mà dù có Thiên Mộc Chi Viên hay không thì tôi vẫn có thể khiến anh vĩnh viễn chạy sau tôi".
Hắn chịch thượng tuyên bố đanh thép, lời lẽ tràn đầy tự tin đáp trả thẳng mặt Lưu Đình Quân.
Hắn đứng dậy rời đi, phong thái lãnh đạm, ngạo mạn khiến kẻ nào nhìn cũng ghét cay ghét đắng nhưng không ai có thể làm gì được hắn. Khiến đối thủ câm nín, vĩnh viễn chạy theo sau, Lưu Đình Quân nuốt uất hận này xuống sẽ trả hắn đủ trong tương lai.
Trên xe của hắn...
"Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đón phu nhân sao ?" - Á Viêm hỏi hắn.
"Đi đón cô ấy đi. Chắc là tàn tiệc rồi".
"Vâng".