Về làm dâu ngày đầu tiên ở Long gia, Vương Hằng Thước đã gọi cô dậy từ sớm để dạy gia huấn quy tắc của Long gia đối với một nữ chủ. Lâm Tiểu Thanh vừa ngái ngủ, mắt líu díu vào nhau, Vương Hằng Thước đã hất nước trà vào mặt cô làm cô giật mình không dám gật gù vờ vịt nữa.
Bà cho người mang một đống sách về gia quy gia huấn của Long gia đặt trước bàn nhiều không đếm xuể. Nhìn chồng sách chất đống mà Lâm Tiểu Thanh đã choáng váng đã thấy ngán ngẩm không muốn đọc.
Vương Hằng Thước dõng dạc nói rằng: "Từ nay, con phải học thuộc hết gia huấn, gia quy của Long gia. Ngoài ra còn phải biết đảm cả việc tài chính để phụ giúp chồng nữa".
Lâm Tiểu Thanh há hốc mồm vì sốc, còn Long Mặc đứng ngay cạnh cô cũng cảm thấy điều này không cần thiết, vô bổ nói: "Mẹ, con cảm thấy cái này không cần thiết. một mình con có thể giải quyết được, không cần đến cô ta".
Long Bắc Yến nhân cơ hội nói theo sau: "Mẹ à, vậy vất vả cho chị dâu quá. Quy tắc có thể từ từ học. Chi dâu đang mang thai mà mẹ".
Vương Hằng Thước nghiêm giọng: "Đề phòng ngoại ý".
Long Mặc mỉa mai đáp lại: "Nhưng mẹ con không cần cô ta giúp con. Cô ta là người nhà quê, lạc hậu như cô ta thì làm gì giúp được gì ? Chỉ có làm hỏng chuyện mà thôi".
Vương Hằng Thước dĩ nhiên là không chấp nhận mà nói: "Không có viên ngọc nào không mài mà sáng được. Việc dạy con bé không cần con phải bận tâm".
Lâm Tiểu Thanh liếc nhìn Long Mặc, hắn không vừa ý, cũng không đồng ý với ý kiến này của Vương Hằng Thước nhưng không thể cãi lại bà đành lẳng lặng bỏ đi. Nhà này cứ chạm mặt nhau là thuốc súng nồng nặc "trâu bò đụng nhau ruồi muỗi chết lây", người đứng giữa luôn luôn là cô.
Long Bắc Yến chỉ biết thở dài lắc đầu, ngày tháng sau này cô phải chịu khổ rồi Lâm Tiểu Thanh.
Vương Hằng Thước khônv chần chừ bắt đầu huấn luyện Lâm Tiểu Thanh trở thành gia chủ Long gia. Nào là từ dáng đi làm sao cho thẳng, rồi dáng ngồi, cách ăn nói, điểm mắt nhìn, biểu cảm thái độ cũng được Vương Hằng Thước huấn luyện qua ngày này ngày khác bắt cô phải học thuộc tất cả những thứ này trong thời gian ngắn.
Cô vốn là cô bé thôn quê nghèo khó nhưng lại tự do đã quen giờ bị uốn nắn vào khuôn khổ khiến Lâm Tiểu Thanh vô cùng áp lực. Lâm Tiểu Thanh đêm tới thức đến muộn đọc sách gia huấn quy tắc đến mệt lả người, tập lại cách đi đứng, ăn nói, điệu bộ cử chỉ trước gương mỗi sáng sớm thức dậy.
Đúng thật, Vương Hằng Thước quả là khắc nghiệt, bà đã có tuổi nhưng còn dư sức huấn luyện cô nhưng còn cô như sắp ngộp thở chết rồi.
Tuy đã chung phòng bấy lâu nhưng Long Mặc không hề hỏi han cô lấy một câu. Cái tủ lạnh thối tha. Hắn ngày nào cũng chỉ biết sáng gục mặt đến công ty rồi tối về ăn cơm rồi lại gục đầu vào laptop làm việc, rồi họp tối nữa.
Người ta có chồng được chồng chăm sóc, còn cô có chồng như cái bình phong vậy, chả được tích sự gì.
Vài ngày sau, Quý Dĩ Hân đến thăm dinh thự Long gia . Cô ta khoác trên mình một chiếc đầm trắng tinh khôi, lối trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kì thu hút. Trên gương mặt đó niềm nở một nụ cười với sự chào đón nồng nhiệt của Vương Hằng Thước: "Mau, mau vào đi".
Quý Dĩ Hân mặt mày niềm nở, cô ta cảm thấy Vương Hằng Thước vẫn còn chấp nhận mình có nghĩa còn cơ hội đặt chân làm con dâu Long gia nên vô cùng đắc ý. Quý Dĩ Hân cất tiếng nịnh hót: "Cảm ơn bác nhiều. Đã mấy năm không gặp bác nhìn bác trẻ ra thì phải ?".
- Già cả rồi, còn trẻ gì nữa ? Mau ngồi đi.
Lúc này, Lâm Tiểu Thanh tình cờ bước xuống cầu thang nhìn thấy Quý Dĩ Hân. Quý Dĩ Hân xem cô như cái gai trong mắt như muốn nhổ bỏ tận gốc, miệng cười nói với Lâm Tiểu Thanh nhưng bên trong sâu cay thâm độc vạn phần khó lường. Lâm Tiểu Thanh cảm giác vô cùng bất an cứ như sẽ bị hãm hại bất cứ lúc nào.
Quý Dĩ Hân tuy có căm ghét Lâm Tiểu Thanh như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không hề quên mình tới đây là để làm gì. Cô ta muốn lấy lòng Vương Hằng Thước, cô ta muốn gả cho Long Mặc nhưng cô ta không biết là Lâm Tiểu Thanh vốn không cần những thứ phù phiếm đó. Cô ta đổi nét mặt vờ nở nụ cười thánh thiện: "Chào cô, Long phu nhân".
Bằng tất cả những gì Vương Hằng Thước đã dạy mình, Lâm Tiểu Thanh cũng thùy mị mà đáp lại: "Quý tiểu thư tới chơi thật sự rất quý, tôi sẽ bảo người hầu pha trà mời tiểu thư".
Vương Hằng Thước nhìn thái độ này của Lâm Tiểu Thanh vô cùng ưng ý, quả không phụ công dạy dỗ cuối cùng cũng học được chút đỉnh về lễ nghĩa, không uổng.
Một lát sau, đi theo sau Lâm Tiểu Thanh là người hầu bưng khay trà ra, đặt khay trà xuống, Lâm Tiểu Thanh cúi ngồi đối diện hai người bưng tách trà ra khỏi khay đựng theo vai vế cô kính trà Vương Hằng Thước: "Con mời mẹ dùng trà".
Bưng một tách đặt lên mặt bàn ngay trước mặt Quý Dĩ Hân: "Quý tiểu thư, mời dùng trà".
Thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã cũng có thể thuộc được gia quy của Long gia, khá khen cho Lâm Tiểu Thanh cô. Quý Dĩ Hân có chút khinh miệt nói: "Không ngờ Long phu nhân làm dâu Long gia chưa lâu đã có thể học thuộc gia quy của Long gia. Khá khen đó chứ ?".
Nhịp tim cứ đập loạn xa cả lên, Lâm Tiểu Thanh mày phải bình tĩnh lại, phải thật bình tĩnh hiểu không ?
Lâm Tiểu Thanh lấy lại phong thái trả lời: "Quý tiểu thư đừng khen tôi như vậy, cũng là lão phu nhân giáo huấn tốt thôi".