Đối với Beta như Quý Ngưỡng Chân mà nói, cảm giác áp bách mà một Alpha trưởng thành mang lại không ở việc pheromone của đối phương mạnh mẽ thế nào, mà chính là tình huống trước mắt đây mang theo hơi thở nguy hiểm áp sát đến như thế, cái bóng to lớn của anh bao trọn lấy cậu, chậm rãi từng chút một cắn nuốt ánh sáng trước mắt cậu, như vậy cũng đủ khiến cậu tâm phiền ý loạn rồi.
Chân của Quý Ngưỡng Chân áp sát vào mép giường, để tránh mình tiếp xúc quá gần với Nhậm Đàn Chu, cậu đành ngửa người ra sau, đầu gối cong lại suýt thì ngã ngồi lên giường. Mà trước khi chuyện đó xảy ra, Nhậm Đàn Chu đã nhanh tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu lại.
Cơ thể cậu mất thăng bằng nghiêm trọng, hai tay đặt vội lên ngực đối phương, tức giận đến mức cần cổ trắng ngần thoáng hiện lên gân xanh, cậu muốn tránh nhưng không tránh được, lập tức la lối: "Làm gì đấy làm gì đấy!"
Dường như Nhậm Đàn Chu không nhận thức được bản thân áp lại gần như thế sẽ khiến bầu không khí trở nên ám muội đến mức nào, sự tồn tại mạnh mẽ của anh hoàn toàn áp đảo Quý Ngưỡng Chân đang gắt gỏng, trên mặt không hề có biểu hiện gì là khó khăn, thậm chí còn rất vô tư mà thúc giục, "Trả lời câu hỏi của anh trước."
Quý Ngưỡng Chân suýt thì quên luôn anh vừa hỏi cái gì, nghe thế thì ngẩn ra mấy giây, rất không biết điều nói: "Được rồi đó, em có thích anh hay không chẳng lẽ tự anh không biết à? Em cũng không phải loại thích bị cuồng ngược!"
Có vài lời nghĩ là được rồi, đặt trong lòng vậy thôi, nhưng đây thật sự là bị ép quá phải nói ra mà.
Lực ở tay của Nhậm Đàn Chu vẫn được kiểm soát, nhưng Quý Ngưỡng Chân lại giãy dụa nâng hai tay bị giam giữ lên, tức giận chu môi, nói một cách khoa trương: "Còn tiếp tục nữa là xương cốt em cũng vỡ luôn đấy, ai thích anh, bác sĩ khoa chỉnh hình thích anh à?"
Mùa đông ở Diêm Kinh phải nói là dài dằng dặc, tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, gió lạnh không ngừng đập lên khung cửa, âm thanh liên tiếp có quy luật không còn giống như tiếng ồn nữa, mà nghe càng giống như tiếng tim đập của ai đó.
"Thích bị cuồng ngược?" Nhậm Đàn Chu bày ra dáng vẻ khịt mũi coi thường đối với lời của cậu, "Đương nhiên em không phải, từ trước đến giờ chỉ có em bắt nạt người khác thôi."
Không cần biết là giỡn hay thật, Nhậm Đàn Chu chưa từng động tay với cậu, cùng lắm là giống như bây giờ, giam giữ tay chân để cậu không thể làm loạn.
Có đôi khi Quý Ngưỡng Chân cứ như lò xo thành tinh, rất khó khống chế, dùng sức lên người cậu còn phải cẩn thận điều chỉnh một phen.
Nói đến thì, tuy là Quý Ngưỡng Chân sớm đã không còn cha mẹ để dựa dẫm, nhưng từ trên người cậu lại không thể tìm thấy chút xíu nào đặc trưng của người có hoàn cảnh gia đình sa sút, chi phí ăn mặc còn xa hoa lãng phí hơn cả trước đây, thậm chí tính cách cũng được nuôi dưỡng thành ngang ngược hơn mấy năm trước rất nhiều.
Ăn nhờ ở đậu đáng lý ra sẽ biến một người thành dáng vẻ dè dặt luôn phải quan sát sắc mặt của người khác, vậy mà trong nửa cuối năm nay cậu lại không hề có chút giác ngộ này.
Hai người tiếp tục giằng co, Quý Ngưỡng Chân cũng không hiểu tối nay Nhậm Đàn Chu tích cực cái khỉ gì, sau lần cuối cùng cắn răng thử dùng hết sức lực phản kháng mà vẫn thất bại, cậu rất không vui mà giậm chân, "Đừng có đuổi Văn Hương đi, nếu không em sẽ ghét anh thật đấy!"
"Vì sao không thể đuổi đi?" Giọng điệu của Nhậm Đàn Chu mang theo hai phần cố tình gây khó dễ, "Nếu vừa rồi em không làm loạn với anh như thế, có lẽ anh còn có thể đồng ý."
Vạch lá tìm sâu thế này, người không biết còn tưởng cậu với Omega này có quan hệ gì đó không thể để người khác biết.
Lời nói của Nhậm Đàn Chu cũng không tính là khó hiểu.
Quý Ngưỡng Chân coi như nghe hiểu rồi, giống như dù biết rõ cậu thích chơi mấy trò thi đấu thể thao, vậy mà anh lại cố tình bảo thư ký mua một đống thẻ game chơi trò kinh doanh nông trại đến. Mỗi khi cậu tỏ sự yêu thích đặc biệt với một thứ gì đó, Nhậm Đàn Chu sẽ quyết đoán nhúng tay vào can thiệp.
Dù là động vật hay là người thì đều không có khác biệt gì cả.
Quý Ngưỡng Chân im lặng một hồi lâu, đến cả ánh mắt nóng như lửa cũng dần trở nên ỉu xìu, thoạt nhìn rất là chán chường.
Bầu không khí giống như nước trong bể đột ngột bị tháo đi.
Nhậm Đàn Chu cũng nhận ra tâm trạng tụt dốc của cậu, bàn tay từ cổ tay cậu đi chuyển xuống, lòng bàn tay có vết chai không dễ phát hiện phủ lên mu bàn tay nhẵn mịn của Quý Ngưỡng Chân, pheromone lành lạnh từ khe miếng dán ức chế chậm rãi toả ra.
Có lẽ bởi vì được dùng để làm thuốc dẫn phân hoá nên Quý Ngưỡng Chân không hề bài xích pheromone của Nhậm Đàn Chu, một nháy mắt khi ngửi được mùi hương này, tâm trạng sắp sụp đổ của cậu dẫn chuyển biến tốt.
Tuyến thể ngủ say của cậu dường như cũng đang rục rịch thức tỉnh.
Chuyện này khiến Quý Ngưỡng Chân tạm thời gạt tâm tư so đo sang một bên.
"Bởi vì hôm nay em đã hứa sẽ giúp cậu ta tìm lớp học múa, chờ cậu ta học xong rồi có lẽ mỗi ngày đều có thể ở nhà múa cho anh xem."
Lý do này có đủ sức hấp dẫn hay không đây.
Giọng điệu nói chuyện của Quý Ngưỡng Chân không còn gay gắt như lúc trước, cậu cố gắng để khiến giọng nói của mình trở về kiểu không tim không phổi như ngày thường.
Một giây trước còn là mưa tuyết cuồn cuộn, giây tiếp theo đã thoắt cái chuyển trời trong rồi.
"Anh, anh giữ cậu ấy lại đi, cậu ấy rất được đó, tấm ảnh buổi chiều em gửi cho anh là cậu ấy cắt tỉa đó, tay chân rất khéo. Cây hoa hồng ngoài cửa cũng là cậu ấy cắt tỉa, lúc anh về có nhìn thấy không?"
Vốn chậu hoa đó được đặt trong vườn ở sân sau, nhưng Quý Ngưỡng Chân sợ Nhậm Đàn Chu không nhìn thấy, bèn đặc biệt chuyển hai chậu hoa hồng kia đến trước cửa.
Khi mà nhiệt độ giảm xuống dưới 5 độ, hoa hồng sẽ rất khó nở hoa, lúc cậu buồn chán sẽ đi xem Văn Tương giết thời gian trên mấy chậu cây này, ngẫu nhiên cũng sẽ thò vào một tay, sau đó còn học cắt tỉa cây, lúc hoa nở cậu vui đến mức suýt thì nhảy cẫng lên.
"Em lấy tiền đâu ra cho cậu ta đi học?"
Thế nhưng Nhậm Đàn Chu lại nắm sai trọng điểm.
"Học thử không mất tiền mà." Buổi chiều Quý Ngưỡng Chân đã dùng điện thoại của Văn Tương tìm được một lớp dạy múa khá nổi tiếng ở gần đây, lớp nhỏ dạy múa cột cho người trưởng thành là 168 tệ/khoá, hiện tại đang khuyến mại chỉ còn 25.8 tệ/khoá.
Trước đây Quý Ngưỡng Chân đời nào quan tâm mấy cái này, dù tin tức như thế đưa đến tận trước mắt thì cậu cũng lười lôi thôi vì mấy đồng tiền lẻ. Nhậm Đàn Chu không cần hỏi cũng biết mấy cái này là ai dạy cho cậu.
"Trên người em còn chẳng móc ra nổi 25.8 tệ." Nhậm Đàn Chu có lòng tốt nhắc nhở cậu, "Có vẻ em khá là bỏ công sức vì cậu ta nhỉ."
Quý Ngưỡng Chân thấy sắc mặt của Nhậm Đàn Chu đã hơi dịu đi, cười hì hì hỏi: "Em không có tiền, nhưng anh có mà, mấy đồng bạc lẻ đó... Nếu em xin thì chắc anh cũng sẽ cho thôi nhỉ?"
Nhậm Đàn Chu cực kỳ hưởng thụ sự ỷ lại quá mức này của Quý Ngưỡng Chân, bình thường có thể nói là chỉ mở miệng thì anh nhất định sẽ cho, nhưng lần này anh lại nhất định phát huy cái sự keo kiệt tới cùng.
Quý Ngưỡng Chân chờ hồi lâu không nhận được cái gật đầu của anh, thái độ nửa bước cũng không nhường, không nhịn được nói: "Giúp anh đào tạo vợ yêu thôi, cuối cùng không phải là cho anh hưởng thụ à? Anh còn không biết xấu hổ mà không cho?"
Thật ra dự tính ban đầu của Quý Ngưỡng Chân không phải như vậy, bởi vì cậu biết Nhậm Đàn Chu đại khái sẽ không thật sự thành đôi với Văn Tương, nếu một ngày nào đó rời khỏi đây, Omega nhỏ chỉ biết làm việc nặng như Văn Tương sẽ rất vất vả.
Nhưng nếu như Văn Tương có tài nghệ gì đó trên người thì sẽ khác, ca múa tuy rằng vẫn thuộc về ngành dịch vụ, nhưng cậu nghĩ Văn Tương hẳn sẽ không để ý, đi bán thân cũng hạ quyết tâm được rồi, làm biểu diễn nói thế nào cũng tốt hơn là đi bán thân đúng không?
"Giúp anh đào tạo..." Nhậm Đàn Chu suy tư nhìn cậu, "Anh còn tưởng là em đào tạo cho chính mình cơ đấy."
Nếu như Quý Ngưỡng Chân thành công phân hoá, pheromone lại cùng hệ với của anh, thì độ thích hợp với Omega như Văn Tương hẳn cũng sẽ không thấp, thậm chí có thể là rất cao.
Nhậm Đàn Chu không tiếp tục thảo luận chủ đề Văn Tương lê thê dài dòng này với Quý Ngưỡng Chân nữa, chuyển sang hỏi Quý Ngưỡng Chân sao hôm nay không sang phòng anh nghỉ ngơi, để tỏ rõ mình không có lòng riêng gì, còn cố ý thuật lại lời dặn của Hạng Vệ Dân một lần.
Anh đưa ra hai lựa chọn.
Trước khi Quý Ngưỡng Chân ở căn phòng bị bao trùm bởi pheromone của anh, lựa chọn ôm chăn mà đi.
Nếu như bị Văn Tương phát hiện phòng mình toàn là mùi của Alpha, nhất định lại khóc lóc nữa.
Omega cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá mảnh mai, thậm chí không đỡ nổi một quyền nhẹ nhàng của cậu.
Không thể nghĩ, nghĩ thôi là thấy phiền.
Giường của Nhậm Đàn Chu và giường của Quý Ngưỡng Chân cùng cỡ, đệm và bốn món đi kèm đều cùng một hãng.
Sáng nay sau khi Quý Ngưỡng Chân rời đi, dì Phương lập tức lên thay mới ga giường và vỏ chăn gối, trên chiếc giường một màu xám không thể tìm thấy bất cứ nếp nhăn nào.
Tuy giường của Nhậm Đàn Chu có hai gối, nhưng Quý Ngưỡng Chân vẫn mang theo gối của mình sang. Cậu đặt chiếc gối màu xám dư kia ở giữa, rồi thế chỗ bằng chiếc gối cao su non mình mang sang.
"Em ngủ bên trái, anh ngủ bên phải." Quý Ngưỡng Chân trải xong chăn ở bên mình xong, chỉ chỉ chiếc gối đặt ở giữa rồi nói với Nhậm Đàn Chu đứng một bên, "Cái đó là đường ranh giới, lúc ngủ xin hãy chú ý, tay chân đều không được vượt qua."
Đổi thành người khác, ai dám cùng nằm trên một chiếc giường với kẻ đã từng cưỡng ép xâm phạm mình chứ?
Quý Ngưỡng Chân trong lòng nhủ thầm, thế là hiên ngang tự tin hơn mà nhấn mạnh: "Anh nghe không đó, chiếc giường này lớn như thế, chúng ta mỗi người ngay ngắn ngủ một bên thì sẽ không có ai đụng đến ai."
Nhậm Đàn Chu ngủ rất ngay ngắn, Quý Ngưỡng Chân cũng không phải người lúc ngủ sẽ quơ loạn tay chân.
Nhậm Đàn Chu bình thản như đã quên chuyện ngày hôm đó, vừa cởi cúc của chiếc áo sơ mi màu xám nhạt trên người vừa nói với cậu: "Đụng phải thì sao, em lo cái gì thế?"
Câu đầu tiên của anh khiến Quý Ngưỡng Chân rơi vào trạng thái hoài nghi, nhưng rất nhanh, anh lại nói: "Tối qua em trần truồng nằm trong đây, anh có làm gì không?"
Quý Ngưỡng Chân chắc là biết, ngoại trừ dùng khăn giúp cậu lau người hạ nhiệt thì anh chẳng làm gì cả, thậm chí còn không lên giường ngủ.
Nghĩ lại thì giống như cậu đang lo thừa thật.
Nghĩ đến tối qua anh chăm sóc mình như thế, Quý Ngưỡng Chân hơi ngại ngùng gỡ gạc lại: "Không phải không phải, không phải em nghi ngờ anh, mà là em sợ không cẩn thận đá phải anh đó thôi."
Quý Ngưỡng Chân nói xong thì quay đầu nhìn về phía Nhậm Đàn Chu, mới phát hiện anh đã cởi hết cúc áo, có thể từ giữa hai vạt áo buông lơi mà nhìn thấy cơ ngực luyện tập thường xuyên của anh, còn có eo bụng lên xuống, cơ nào ra cơ đó, rất là hấp dẫn ánh nhìn.
Lượng mỡ trên người Nhậm Đàn Chu còn ít hơn cả Quý Ngưỡng Chân, nguyên nhân rất lớn là từ nhỏ anh đã thiếu ăn thiếu mặc, dù sau đó trở nên giàu có thì anh cũng rất ít ăn tiêu hoang phí, vẫn duy trì thói quen ăn uống trong kiểm soát.
"Mệt rồi thì ngủ đi." Nhậm Đàn Chu làm như không phát hiện ra ánh mắt của Quý Ngưỡng Chân, cũng không vặn hỏi đường ranh giới cậu lập ra cho mục đích gì nữa, ném quần áo cởi ra lên chiếc sô pha ở đuôi giường, "Anh đi tắm."
Nhậm Đàn Chu vào phòng tắm rồi, Quý Ngưỡng Chân cũng kết thúc cái nhìn chăm chú của mình, đúng lúc cậu chuẩn bị chui vào ổ chăn của mình thì lại có tiếng gõ cửa cực kỳ nhẹ nhàng rón rén vang lên.
"Cốc cốc cốc."