Nhiều học cứ thế mà bàn tán ầm lên, xôn xao cả vùng, lời ra tiếng vào mỗi người một câu cứ thế mà đồn.
" Lắm mồm lắm miệng! Các ngươi không có việc làm sao? Có cần ta giao việc cho mà làm không? "
Một giọng nói đầy uy thế liền vang lên, chấn cho cả bọn nhiều chuyện phải giật mình hoảng sợ....
Toàn sân im lặng không nói, liền lơ đi nơi khác mà ai làm việc nấy, không ai đụng tới ai cả. Âu Dương Đông khuôn mặt nghiêm nghị xuất hiện, mày nhăn chặt lại quát lớn
" Từ khi nào mà các ngươi lại trở nên nhiều chuyện như vậy? Còn không mau đi "
" Vâng "
Lập tức, ai nấy làm việc của riêng mình, không ai đụng tới ai cả. Lúc này, Âu Dương Đông tiến tới chỗ Hạo Thiên mà nhìn bọn cậu, bỗng chốc cười vài tiếng, nói
" Hai tháng qua có sự tiến bộ không ít nhỉ? Sao nào, nơi huấn luyện như vậy có tốt hay không? "
Hạo Thiên cười không nói, cả bọn vừa đi vừa nhìn trời nhìn mây nhìn đất, Lăng Giang Tuyết lại bảo
" Nơi đó của lão cha sợ rằng không đủ bền để mà nhóm Thiên ca tập luyện đâu a. Vì vậy nên huynh ấy đã cùng bọn nhóc vào không gian hệ để tiến hành huấn luyện sau đó mới ra đấy "
Âu Dương Đông lại hỏi
" Vì sao không đủ bền? Nơi đó được làm bằng những chất liệu tốt nhất đấy, chưa kể còn ấn định lên đó những phù chú bảo quản cấp cao nữa, không có khả năng không được nha "
Lăng Giang Tuyết lại bảo
" Chính.... "
Lăng Giang Tuyết bỗng chốc không biết nên xưng hô là " tôi " hay là " con " nữa. Nhưng ngay lập tức liền chấn chỉnh lại, nói
" Chính con là người đã nhìn thấy sự việc 2 tháng qua. Mức độ tàn phá của họ không thấy đâu, dăm ba cái bùa, phù chú gì đó không xi nhê gì đâu "
Âu Dương Đông thở dài ngao ngán nói
" Đến con cũng nói như vậy thì thôi ta cũng chịu. Hiện giờ không còn biết cái gì đủ cứng để mà chịu đựng sức tàn phá của các con đâu. Vậy thì hiện tại liền cấm luôn, ta cấm các con vào đó luôn, không cho phép vào nữa "
Hạo Thiên cười bảo
" Đừng lo, nơi đó của lão cha con không hứng thú đâu. Người đừng nghĩ con sẽ đập nó, hiện tại con có chút mệt, về trước đây "
Âu Dương Đông gật đầu, lại quay sang túm vai Hạo Thiên, nói
" Đúng rồi, Dưỡng Hồn đan ấy, ta luyện thành công rồi a. Được tận 10 viên một lần, cơ mà chất lượng có phần kém hơn của con rất nhiều "
Hạo Thiên mỉm cười đáp
" Không sao, người làm được trong thời gian ngắn như vậy đã hay lắm rồi "
Thống Trung liền nhớ lại mà nói
" Tôi nhớ lúc trước Thiên ca chỉ mất có 2 ng... Ưm... "
Ngay lập tức, Minh Kỳ từ đâu sấn tới bịt mỏ Thống Trung lại, không cho cậu nói nữa. Thật là cái miệng lanh cha lanh chanh mà, không bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói cả.
Âu Dương Đông nhíu mày hỏi
" Nhớ cái gì mà 2? "
Hạo Thiên lắc đầu, cười bảo
" Không có gì đâu ạ. Người đừng nghe tên nhóc kia nói nhiều làm gì, hắn chẳng biết gì cả đấy.... À đúng rồi, sau sự kiện xếp hạng này chúng ta còn có sự kiện nào khác sao? "
Âu Dương Đông nhướn mày nghĩ nghĩ, đầu nghiêng ngã qua lại, rốt cuộc cũng nói
" Đúng rồi, sau sự kiện 3 tháng thì chúng ta có sự kiện đối kháng giữa các học viện với nhau đấy. Tới lúc đó sẽ cử đi top 20 của bảng xếp hạng, nơi diễn ra sự kiện là thủ đô Đặc Nhĩ, nơi có đấu trường lớn nhất cả Ma giớ này. Mà con hỏi làm chi? "
Hạo Thiên cười bảo
" Sau sự kiện xếp hạng tụi con sẽ đích thân đi tìm Liên nhi, sau đó sẽ tự mình đến nơi diễn ra sự kiện mà lão cha đã nói. Cho nên đến lúc đó người không cần phải đợi con đâu, tụi con sẽ tự mình đến đó trước "
Âu Dương Đông bỗng cười một cái nói
" Con tự tin tụi con sẽ giành được top sao? "
Hạo Thiên cười nhạt, đáp
" Nếu con nhớ không nhầm thì, top 1 Tuyết nhi lv 708 cấp, top 603 cấp và suốt 2 năm nay vẫn chưa lên cấp, top3 là 568 cấp, top 4 là 532 cấp, top 5 là 517 cấp, top 6 là 510 cấp, top 7 502 cấp, top 8 489 cấp, top 455 cấp, còn có... "
" Thôi, được rồi. Ta biết trí nhớ con rất tốt, con đừng nói nữa "
Âu Dương Đông lập tức ngăn cản Hạo Thiên lại, Hạo Thiên lại cười nhạt bảo
" Và với lv như vậy, và với chỉ số luyện tập của đám người ỷ y trên bảng xếp hạng, lão cha nghĩ bọn chúng sẽ hạ được lũ nhóc của con sao? "
Âu Dương Đông nghe Hạo Thiên nói, suy nghĩ một chút về đám trên bảng xếp hạng. Quả thật từ khi chúng lên bảng, chúng chỉ cố gắng được 1, 2 năm đầu mà thôi, về sai khi thấy cách biệt lv cao chúng liền lười biếng hẳn ra. Chỉ có Tuyết nhi chăm chỉ luyện tập, nên lv cách xa lên tận hơn 100 cấp giữa top 1 và top 2. Vả lại với sự điều khiển mana và kĩ năng chiến đấu một cách thuần thục và đầy điêu luyện như nhóm tiểu Thiên thì, bọn người kia quả thật không có cửa. Khi mà chúng tung chiêu không biết tiết chế lượng mana lại nên khi đấu với nhóm tiểu Thiên lượng mana bị tiêu hao là rất lớn.... Haizzz, bọn kia quả thật lv cao thật đấy, nhưng chăm chỉ chẳng được mấy đứa cả.... Mắc mệt hà....
Hạo Thiên lại nói
" Mà, cho dù không được top từ 10 đến 3 thì con sẽ giúp lũ nhóc 1 tay. Đảm bảo chúng một khi bước lên lôi đài liền khiến chúng phải nằm trên giường mấy tháng liền... "
Hạo Thiên khi nói đến đây khuôn mặt có phần đanh lại, sát khí tỏa ra bốn phương tám hướng. Âu Dương Đông lập tức bảo
" Ấy, không cần đâu. Con mà ra tay sợ rằng chúng bỏ học viện luôn ấy chứ nói gì đến việc nằm giường "
Hạo Thiên nhún vai, nói
" Ai biết đâu nè, để xem tâm trạng lúc ấy con thế nào mà nương tay cho chúng. Tới KTX rồi, lão cha cũng nên trở về đi thôi "
Âu Dương Đông gật đầu, tạm biệt cả bọn rồi rời đi. Lúc này, Thống Trung liền nói
" Thiên ca a, chúng ta đói chết đi được. Mau đi ăn thôi "
Hạo Thiên thở ra một hơi, bảo
" Các ngươi được cái ăn là mau lắm "
Mắt cả bọn thoáng cái lấp lánh lên, Hạo Thiên vậy là đưa chúng đi ăn. Ăn đủ mọi món, ăn một cách no say no nê không chừa thứ gì. Đồ ăn vừa đem lên liền bị nốc hết, ăn quên cả trời đất. Người đi đường nhìn thấy liền hoảng hồn, bàn tán sôi nổi
" Trời ơi, trông dáng người nhỏ nhắn mà sức ăn cũng lớn thật. Đây đã là quán thứ hai rồi đấy "
" Mau nhìn, đồ ăn vừa đem ra liền hết sạch. Bị bỏ đói rất lâu rồi sao? "
" Ăn dữ dội như thế, ấy, ngươi mau xem. Cửa hàng thứ 2 cũng hết sạch rồi, sức ăn khủng khiếp thế "
..........
Cùng lắm đó, khi mà cả bọn nhóc đang ăn ngấu nghiến giành giựt qua lại thì bên này, bọn Hạo Thiên, An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết cùng tiểu Siêu vẫn là rất từ tốn, nhẹ nhàng. Không hề phát ra tiếng nói nào, chỉ có tiếng đồ vật kim loại va chạm vài nhau mà vang lên.
" Cạch "
" Ừm... Ngon tuyệt... "
Ngay lúc này, An Lam Nguyệt bỗng nhiên đưa nĩa sang, một phát liền cuỗng mất con tôm lớn trong dĩa của Hạo Thiên. Hạo Thiên trố mắt nhìn, An Lam Nguyệt bảo
" Ăn uống nhỏ nhẹ như thế, tỷ đây có chút không quen nha "
Hạo Thiên liền bảo
" Ấy, vậy cớ gì lấy tôm của ta? "
An Lam Nguyệt cười nói
" Vì ta thích "
" Ừm... Rất ngon... "
Ngay lúc mà An Lam Nguyệt đang nói, Hạo Thiên liền cuỗng mất miếng thịt lớn trong dĩa của An Lam Nguyệt, ăn rất ngon lành. Còn bảo " rất ngon " nữa chứ.
An Lam Nguyệt chu mỏ, nói
" Keo kiệt, là đệ đệ phải nhường tỷ tỷ chứ "
Hạo Thiên bảo
" phải là tỷ tỷ nhường đệ đệ mới đúng chứ, tỷ vô lý quá... Này, đó là của ta "
" Không, bây giờ nó là của tỷ rồi... "
" Không, phải là của muội mới đúng chứ "
Thế là bỗng nhiên từ yên tĩnh, từ tốn và nhẹ nhàng liền trở nên ồn ào, rôm rả hơn bao giờ hết.....