Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 356: Băng Huyết quả



" Chẳng phải đệ đệ ta đã bảo các ngươi câm miệng rồi sao? " 

An Lam Nguyệt đầu hơi nghiêng về một bên, mặt không chút lưu tình. 

" Vụt " 

" Rầm " 

Thân ảnh An Lam Nguyệt lướt lên phía trước, tay phải giơ ra nắm mặt tên phía trước mà quật hắn té xuống đất. Cú ngã mạnh đến mức nền nhà nứt ra và có dấu hiệu sụp đổ, nhưng đổ làm sao được khi mà bọn nhóc và tiểu Siêu còn ở đây. Cả bọn sẽ dùng kĩ năng hệ của mình để giữ cho sàn nhà được vững chắc. 

" Rầm " 

Lại một lượt kéo ngang, cả đám người gục ngã, không gãy tay cũng gãy chân đổ máu đầu máu thân tè le. Tất cả đều nằm vật vờ dưới đất, bất tỉnh nhân sự. 

" Lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy hả? " 

Một giọng nói mang theo phần tức giận vang lên, Âu Dương Đông mày nhăn thật chặt, tay cầm hũ đan dược mà như muốn bóp nát ra. Cô gái gây sự với Lăng Giang Tuyết lúc chiều lại tiến lên, bắt đầu kể lể 

" Thưa viện trưởng, mấy người này xâm nhập vào đây. Đã thế còn vô duyên vô cớ đánh người nữa, xin ngài làm chủ cho " 

Âu Dương Đông nhăn mày nhìn, phòng mà Hạo Thiên đang nằm thì được đặt một lớp màn cách âm cao cấp, bọn người kia thì bị An Lam Nguyệt dần cho một trận, bọn nhóc lại mang vẻ tức giận thế kia. Lại còn chưa nói đến, đám bị dần cho nằm một đống đằng kia ai mà chẳng biết chúng ồn ào, thích gây sự như thế nào cơ chứ. Chắc chắn một trăm phần trăm là đám người này gây sự làm ồn trước, gây phiền nhiễu trước cửa phòng tiểu Thiên đang nghỉ ngơi cho nên mới chọc giận họ như vậy. Bị đánh là đáng! 

Âu Dương Đông nhíu mày nói 

" Hỗn xược, khách quý của học viện đang ở trong đó, các ngươi bên ngoài gây ồn ào chưa bị đánh chết là may rồi. Còn các người, mau tiến lại khiên bọn chúng đi chữa trị đồng thời đày chúng xuống tầng 5 ở, phạt chúng không được vào tàng thư các 1 tháng " 

Cả bọn xanh mặt, thì ra bên trong có khách quý của học viện, thảo nào người kia lại tức giận như vậy. Cơ mà tại sao khách quý không xếp phòng nơi khác ở mà đưa tới KTX này làm gì cơ chứ? Hại chúng ta suýt chút bị liên lụy rồi... Đám người tiến lại lần lượt khiên người đi. 

Âu Dương Đông, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu mở cửa tiến vào nhưng bọn nhóc lại vẫn bị cho đứng ở ngoài chờ đợi. 

Bên trong phòng, không gian sáng sủa, cửa sổ mở toang gió thổi vào lồng lộng nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác khó chịu và nóng bức. Lăng Giang Tuyết vẫn luôn túc trực bên giường mà thay khăn đắp thường xuyên. Nhưng vẫn chưa thấy một chút xíu xiu nào có sự thuyên giảm. 

Âu Dương Đông lấy ra một viên đan dược, đỡ Hạo Thiên cả người nóng như lửa thiêu dậy, đút cho cậu đồng thời uống nước. Viên thuốc chui thẳng vào bụng, lại đặt Hạo Thiên nằm xuống giường. 

An Lam Nguyệt lo lắng hỏi 

" Thiên Thiên vì sao sốt lâu như vậy vẫn chưa thuyên giảm chút nào. Mặc dù đã chăm sóc tốt như vậy, đan dược uống đầy đủ nhưng không cách nào hạ sốt? " 

Âu Dương Đông nhíu mày nói 

" Ta nghĩ rằng là do sự thay đổi không khí thất thường cùng với việc ăn uống không đủ sau một thời gian làm việc dài đằng đẵng " 

Tiểu Siêu gật đầu, nói 

" Nguyên nhân cụ thể có thể nói đến sự việc từ hơn 1 tháng trước. Do thời tiết thay đổi thất thường, mà ca ca lại làm việc suốt hơn 1 tháng. Từ trong không gian hệ thì ấm áp nhưng thời tiết ở rừng Phục Lâm lại ẩm thấp, ẩm ướt, bốc lên mùi nấm móc. Cộng thêm việc nhịn đói hơn 1 tháng, làm việc quá sức không nghỉ ngơi, chăm chú quá nhiều vào một việc mà không ngơi tay. Rồi lại cảm thấy bức bối, bực bội suốt 5 ngày liền, lao đầu vào công việc hơn 10 tiếng một ngày. Sau lại đột ngột ăn vào nhưng lượng thức ăn thu vào không đủ nên cơ thể không thể tiếp nhận đủ năng lượng cho cơ thể, cộng thêm việc trong phòng thí nghiệm thường xuyên ngửi thấy mùi của thảo dược đan xen suốt tháng liền. Từ đó dẫn đến việc huynh ấy ngã bệnh! " 

Cả bọn rơ vào trầm mặc, An Lm Nguyệt liền bảo 

" Biết như thế ta đã không cho Thiên Thiên vào không gian hệ làm gì. Để bây giờ nó trở nên như vậy... " 

Âu Dương Đông hiện tại nhăn mày, nói 

" Hiện tại có một dược liệu chế tạo ra một loại đan dược giúp hạ sốt trong thời gian ngắn, nhưng mà... Ta lại thiếu mất một dươc liệu rồi " 

Tiểu Siêu, An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết không hẹn mà cùng đồng thanh nói 

" Là dược liệu gì? " 

Âu Dương Đông liền nói 

" Là Băng Huyết quả. Ta nhớ trong kho dược liệu có vài quả nhưng tìm mãi chẳng thấy, cũng xem qua dữ liệu ghi chép ra vào xem có ai đã lấy đi không cũng chẳng có. Hay là nó đã rơi đâu đó rồi nhỉ? " 

An Lam Nguyệt liền bảo 

" Vậy chúng ta tới đó tìm thử một lần nữa xem " 

" Muội cũng đi nữa... " 

Lăng Giang Tuyết vội nói, An Lam Nguyệt liền lắc đầu bảo 

" Không. Muội hãy ở đây giúp chúng ta chăm sóc cho Thiên Thiên, còn chúng ta sẽ đi tìm " 

Âu Dương Đông gật đầu, cả tiểu Siêu và An Lam Nguyệt đều rời phòng cùng Âu Dương Đông, để lại Lăng Giang Tuyết chăm sóc cho cậu. 

Vừa ra khỏi cửa, lại nhìn thấy bọn nhóc tỏ tháy độ luống cuống, dường như suốt nãy giờ bọn nhóc đều áp tai vào tường mà nghe lén mà quên mất rằng tiểu Siêu đã đặt một lớp màn cách âm.  Thống Trung liền bay vào hỏi 

" Thiên ca như thế nào rồi? " 

Tiểu Siêu lắc đầu nói 

" Vẫn không khá lên được, huynh ấy vẫn còn bị sốt rất cao " 

Bọn nhóc lo càng thêm lo, Minh Kỳ hỏi 

" Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì nữa đây? " 

Âu Dương Đông liền nói 

" Chúng ta cần có Băng Huyết quả để điều chế một loại đan dược giúp hạ sốt trong thời gian ngắn. " 

Băng Liên liền hỏi 

" Nó có ở đâu ạ? " 

Âu Dương Đông đáp 

" Ta nhớ trong kho có vài quả nhưng tìm hoài không thấy, chắc người dọn dẹp bất cẩn làm rơi ở đâu đó. Hiện tại chúng ta quay lại tìm " 

" Vậy chúng tôi cũng cùng đi nữa " 

Bọn nhóc lớn tiếng nói. An Lam Nguyệt gật đầu, nhưng lại bảo 

" Một số ít thôi. Bốn huynh đệ song sinh, Băng Liên và Di Di ở lại đi còn lại đều đi cùng chúng ta " 

" Vâng! " 

Cả bọn gật đầu, cùng nhau rời đi. Hiện tại trước cửa phòng chỉ còn lại bốn huynh đệ song sinh cùng Băng Liên và Di Di. Trong phòng thì có Hạo Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh cùng Lăng Giang Tuyết túc trực chăm sóc. 

Bên ngoài vẻ mặt ai cũng lo lắng, Băng Liên hỏi 

" Tiểu Vân ca, các huynh biết Băng Huyết quả sinh trưởng nơi nào không? " 

Lưu Vân liền nói 

" Lúc trước có xem qua một loại sách, nghe bảo nó sinh trưởng ở những nơi lạnh lẽo và sinh trưởng thành từng đám lớn. Chỉ cần trong rừng có một khoảng đất trắng xóa tuyết thì nơi đó sẽ có Băng Huyết thảo, không cần biết đó là nơi nóng nực, ẩm ướt hay khô khan cỡ nào. Nhưng chỉ cần Băng Huyết thảo sinh trưởng liền trở nên lạnh lẽo cả vùng. 

Đặc điểm nhận dạng thì là giống một cây cỏ, có hai nhánh lá dài chỉa ra, phần đầu là quả nhỏ hình tròn đông cứng lại như băng màu đỏ tươi. Chính giữa quả sẽ có một đường gạch dọc màu vàng như con mắt rắn vậy. Băng Huyết quả tuyệt không được tiếp xúc với da người, vì vừa tiếp xúc vào liền tan ra không dùng được nữa. Mà muội hỏi làm chi? " 

Băng Liên cười cười nói 

" chỉ là muốn hỏi xem có từng thấy ở nơi nào không thôi. Các huynh đừng bận tâm " 

" À " 

Cả bọn gật đầu. Lúc này, Băng Liên đang ngồi lại đứng dậy, cả bọn lại hỏi 

" Muội lại muốn đi nơi nào? " 

Băng Liên cười trừ nói 

" Muội có chút nóng, cảm giác lại rất bức bối. Muốn đi ra ngoài dạo một vòng cho bớt lo phiền " 

Mộc Lâm liền nói 

" Vậy chúng ta đi cùng muội " 

Băng Liên vội lắc đầu nói 

" Ấy, không cần đâu. Muội đi một mình là được " 

Di Di liền nói 

" Vậy muội đi cùng tỷ " 

Băng Liên lắc đầu, nói 

" Ấy, không cần đây. Tỷ muốn được ở một mình " 

Cả bọn hơi chùn xuống, nói 

" Vậy muội nhớ cẩn thận, đi một lát rồi về đấy " 

Băng Liên cười nhẹ, gật đầu rời đi.... 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv