An Lam Nguyệt cùng tiểu Siêu đi vào cửa bên trái. Đi rất lâu, rất lâu sau đó mà vẫn chưa có ánh sáng. Chỉ le lói chút đóp sáng từ đốm lửa do tiểu Siêu tạo ra, tiểu Siêu đi trước, An Lam Nguyệt theo ngay phía sau. Vừa đi vừa hỏi
" Siêu Siêu, có thật là đệ cảm thấy linh khí ở đây không vậy? "
Tiểu Siêu gật đầu, đáp
" Đệ cảm thấy rất rõ ràng, mặc dù nó có chút yếu ớt nhưng vẫn cảm nhận được kia mà. Tỷ mạnh như thế không cảm nhận được sao? "
An Lam Nguyệt lắc đầu, trả lời
" Mặc dù tỷ mạnh hơn đệ nhưng không có nghĩa là cảm nhận của tỷ cao hơn đệ. Lại càng không nói đến đệ được cha tỷ tạo ra đấy, đệ đương nhiên phải có cảm nhận cao thông để mà nhận thấy nguy hiểm giúp Thiên Thiên chứ. Vả lại nếu nguồn linh khí quá xa, vượt khỏi sự cảm nhận của tỷ thì tỷ cũng không thể cảm nhận được nó hoặc là vì nó quá yếu ớt, không đủ mạnh mẽ để truyền đến cho tỷ thì tỷ cũng chẳng cảm nhận được đâu "
Tiểu Siêu nhăn mày, giật mình bảo
" Đệ thấy ánh sáng rồi. Tỷ mau lên đi "
An Lam Nguyệt hí hửng, tiến nhanh cước bộ, hỏi
" Đâu thế? Cho tỷ xem nào "
Cả hai thấy một tia sáng nhỏ nhoi ngay phía trước, bước chân nhanh dần, tiến thẳng về phía ánh sáng.
Ánh sáng lớn dần khi An Lam Nguyệt và tiểu Siêu tiến lại gần, thoắt cái xuất hiện trước mắt họ là một lối ra, ánh sáng chiếu vào. Bước chân nhanh hơn, lọt ra khỏi lối đi này. Một không gian bao la rộng lớn xuất hiện trước mặt họ, cả cánh đồng bao la rộng lớn, cỏ cây mọc um tùm, lưa thưa vài cây cao to lớn, tán cây tỏa rộng ra, tạo bóng mát lớn. Xa xa một dòng suối chảy ngang qua, chim chóc bay lượn khắp nơi trên trời và đậu trên những nhánh cây lớn, thi nhau hót líu lo.
An Lam Nguyệt thích thú nhảy ra, tiểu Siêu nhanh chóng theo sau. Thì ra linh khí nhỏ nhoi yếu ớt là phát ra từ nơi này. Linh khí ở đây khá yếu, không đủ mạnh mẽ, lưa thưa vài cây thảo dược và vài yêu thú cấp thấp ăn thực vật mới tạo ra nguồn linh khí yếu ớt này, quả thực linh khí quá yếu rồi.
An Lam Nguyệt thích thú cảnh đẹp hữu tình, chạy nhảy khắp nơi. Còn tiểu Siêu quan tâm đến thảo dược và không khí nơi này hơn. Loanh quanh vài chỗ tìm thảo dược, đại đa số đều là những cây dược phổ biến mà đâu đâu cũng có, không có những thảo dược hiếm. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu thảo dược hiếm mà mộc ở nơi đơn sơ ai cũng có thể biết như vậy thì chắc chắn sẽ bị các Thương hội tranh giành, tàn phá dã man, không còn cảnh đẹp và không khí trong lành nơi này nữa rồi.
Trước đó có quan sát xung quanh một lượt nơi này nằm đơn thuần là mảnh đất bằng phẳng, nằm giữa khu rừng phía nam này, và nằm ngay sau hang động, xung quanh là cây cối bao bọc, không hề có vách núi che chắn, nên rất dễ nhận ra. Nhưng không phải ai cũng vào đây được, tuy nói đây là khu rừng bình thường ở phía nam, nhưng muốn vào tới trung tâm hoặc hơn thì người đó ít nhất lv cũng phải 200 cấp, nếu không rất có nguy cơ bị yêu thú công kích hội đồng.
Tiểu Siêu lúc này lại thấy kì lạ, nếu là ở trung tâm thì phải có yêu thú lui tới, cớ gì ở đây chỉ là những yêu thú ăn thực vật và lv không quá 20 cấp. Những yêu thú cấp cao hơn ở đâu cả rồi? Chẳng lẽ nói... Do nơi này quá ít linh khí nên chúng không tới đây sao? Cơ mà đây là một phần của trung tâm đấy? Ôi, mình chả biết nữa, mặc kệ đi. Không tới thì khỏi tốn sức dọa, tới rồi cũng chẳng làm được gì chúng ta cả!
" Siêu Siêu... Siêu Siêu... Mau lại đây nào! Có cái này hay lắm này! "
Tiểu Siêu đang thất thần suy nghĩ, liền bị tiếng gọi của An Lam Nguyệt kéo về thực tại. Nhanh chóng chạy tới, Tiểu Siêu hỏi
" Có chuyện gì sao? Tỷ tìm thấy cái gì à? "
An Lam Nguyệt mỉm cười, tay chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì trên đất. Tiểu Siêu tiến lại gần, cúi người nhìn thử xem là vật gì mà lại khiến Nguyệt tỷ thích thú tới như vậy,......
" Meow.... "
Một tiếng meo vang lên, tiểu Siêu giật mình nhìn thử, là mèo đen ba đuôi - Tam Hắc Miêu, không ngờ nơi này lại có nó.
Tam Hắc Miêu là mèo ba đuôi, là yêu thú vật nuôi. Lv không cao, con mạnh nhất thì lv cũng chỉ 200 cấp mà thôi. Hình dáng tương đối nhỏ, cân nặng tối thiểu là 5 đến 10 kg, màu đen lam, ba chiếc đuôi dài ngoe nguẩy phía sau. Mèo này vốn chỉ để làm vật nuôi mà thôi, công kích không mạnh, tính tình trầm ổn, có chút ngạo kiều. Rất thân thiện với con người nhưng Tam Hắc Miêu rất hiếm, trong 100 gia đình nuôi thú cưng thì chắc chỉ có 1 nhà là có. Hoặc thậm chí là không vì nó lẩn trốn rất mau lẹ, và rất hiếm khi xuất hiện để con người nhìn thấy nhưng một khi kí kết khế ước với nó rồi thì đảm bảo nó chỉ ở nhà chứ không đi đâu cả. Thường thì loại mèo phổ biến thường được nuôi và thấy khắp nơi là Nhất Tiểu Miêu - mèo một đuôi. Nhất Tiểu Miêu thân hình nhỏ, cân nặng chỉ tầm 5 đến 8 kg, con nào mập lắm thì 10 hoặc 15 kg, có nhiều màu sắc khác nhau, rất là phổ biến, có khi thấy khắp nơi trong thủ đô, lv cao nhất là 20 cấp.
Không ngờ nơi này lại có Tam Hắc Miêu, lại là con con nữa chứ. Hẳn là còn có con mẹ đi, không biết nó đã đi đâu rồi! Tiểu Siêu ngó quanh, nhưng không thấy bóng dáng con Tam Hắc Miêu nào khác cả..... Nhưng lại thấy được hai người Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết tay trong tay đang tiến về phía họ. Gương mặt thản nhiên và có nét vui sướng như vừa bắt được hay hốt được vật gì đó.
Tiểu Siêu giơ tay gọi
" Ca ca, ở đây "
Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết, chân đạp một phát, bay vuốt lên cao và đồng loạt đáp xuống chỗ họ. Vừa tiếp đất liền nghe tiếng mèo kêu....
" Meow meow meow.... "
Lăng Giang Tuyết cúi đầu nhìn, " ý " một tiếng liền tiến lại sờ mèo cùng với An Lam Nguyệt. Hai nữ sờ rất thích, gương mặt hiện nét vui sướng rõ ràng. Mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì, ta thích mèo nên ta sờ thôi!
Tiểu Siêu tiến lại chỗ Hạo Thiên, nhỏ giọng hỏi
" Hai người vừa mới bắt được yêu thú nào bên lối bên kia phải không? "
Hạo Thiên mỉm cười, nói
" Sao đệ lại nghĩ vậy? "
Tiểu Siêu liền nói
" Vì mặt ca trông rất vui vẻ, hẳn là có chuyện vui nên mới như vậy. Mà bên lối đi bên phải lúc nãy đệ cảm nhận thì đó là sinh vật sống, vậy hẳn là yêu thú đi. Mà yêu thú này phải có lợi cho ca thì ca mới vui vẻ như thế, phải không nào!? "
Hạo Thiên cười một tiếng, gật đầu nói
" Đoán đúng rồi. Lúc nãy ta mới bắt được một cặp Lam Độc Xà đấy, mà đệ biết Lam Độc Xà có lợi cho ta như thế nào rồi đấy! "
Tiểu Siêu mắt sáng hẳn lên, liền nói
" Tuyệt! Vậy là lại có thứ để chơi rồi, sau này không biết nên lấy ai ra thí nghiệm đây? "
Hạo Thiên liền bảo
" Đương nhiên là đệ rồi! "
Tiểu Siêu trợn mắt, bảo
" Sao lại là đệ? Lần trước chẳng phải là ca đích thân thử sao? "