"Kính chào đại thiếu gia! "
Đường Khiêm hơi cúi đầu, Hạo Thiên nói
"Được rồi. Ông vào đây có chuyện gì? "
Đường Khiêm ngẩng đầu, nói
"Tôi vào nhờ làm giúp vài món ăn nhẹ cho cháu tôi thôi. Nếu hiện tại không tiện thì tôi đi vậy! "
Hạo Thiên nói
"Sao không nhờ người hầu tới mà đích thân ngũ trưởng lão như ông phải xuống gian bếp này? "
Đường Khiêm hơi cười, nói
"Nếu là việc mình có thể tự thân làm thì sao phải nhờ người khác, huống hồ họ còn đang rất bận làm việc khác cơ mà. Đây dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tự thân đi làm thì tốt hơn"
Hạo Thiên cười nhạt, thân là một trưởng lão của một đại gia tộc, vậy mà lại có ý nghĩ này. Gia tộc có được một người như Đường Khiêm đúng là may mắn vạn phần mà. Hạo Thiên cười, nói
"Vậy, ông nghĩ sao, ta hà cớ gì mà bắt tất cả quỳ ở nơi này? "
Đường Khiêm suy nghĩ, nói
"Tôi nghĩ rằng là do bọn họ gây ra lỗi lầm gì đó nghiêm trọng nên mới khiến đại thiếu gia tức giận. Mà người bị hại ở đây có lẽ là mẹ con cậu bé kia đi. Còn người gây ra chuyện này chắc rằng là bà quản lý nơi này. "
Hạo Thiên gật đầu, quả thật tinh mắt, mới nhìn liếc qua một lần mà đoán được gần hết rồi, Hạo Thiên lại nói
"Đúng vậy. Vậy ông nghĩ ta nên xử lý sao đây? "
Đường Khiêm nói
"Cái này tôi không thể nói được. Bởi vì tôi không nắm rõ mọi chuyện, lại còn, đại thiếu gia mới là người hiểu rõ tình hình nhất, ngài hãy đưa ra phán quyết đi"
Hạo Thiên cười nhạt, quay đi, ánh mắt ngưng đọng lại, liếc nhìn những người đầy tớ nơi này, bà quản lí lại kêu gào lên
"Ngũ trưởng lão... Tôi bị oan mà... Xin ngài hãy cứu tôi, tôi quả thật bị oan mà... "
"Bốp"
Cái tát thứ 3 lại xông tới, đánh bà ta té ngửa ra sau, Hạo Thiên lạnh giọng quát
"Tới nước này rồi mà còn ngụy biện. Ta, Đường Hạo Thiên - đại thiếu gia Đường gia, hôm nay sẽ cắt chức quản lý nơi này, đánh 100 gậy, đầy xuống làm tạp dịch. Đồng thời để cho mẹ của Đường Ngọc Lam lên làm quản lý mới, phụ trách việc nấu nướng nơi này"
Bà quản lý xanh mặt, bất ngờ quá mà bất tỉnh, không còn động đậy nữa, Hạo Thiên lại nói
"Từ nay, ta mà biết được chuyện tương tự xảy ra ở gia tộc này một lần nữa, thì những kẻ đó sẽ bị giết không tha! "
Đường Khiêm nghe, lòng không khỏi suy nghĩ. Đại thiếu gia này ra tay cũng không nhẹ, hình phạt gấp đôi bình thường khi phạt gia nhân rồi. Bình thường phạt cũng chỉ 50 gậy, nếu giáng chức thì cũng chỉ là xuống làm phụ bếp, nhưng vị thiếu gia này ra tay liền là 100 gậy, còn bị giáng xuống làm tạp dịch, phải quét dọn đủ nơi ở gia tộc này. Haizzz, chỉ tội cho ngươi bị ai bắt quả tang không bị, lại bị chính vị thiếu gia này bắt được, xem như cũng là cái xui cho ngươi đi.
Hạo Thiên nhìn qua chỗ mẹ con Ngọc Lam, lúc nãy đưa chức vụ trưởng bếp cho mẹ cậu bé cũng là có lí do cả. Hạo Thiên để ý thấy được, bàn tay của cô bị chai ở ngón cái và ngón giữa, lại có nhiều vết sẹo do phỏng ở bàn tay, dấu hiệu cho việc nấu nướng nhiều. Nên quyết định đưa công việc này cho cô làm. Hạo Thiên lại nhìn đám gia nhân, nói
"kéo bà ta xuống, tạt nước cho tỉnh đánh 100 gậy. Còn các ngươi liệu mà làm. Nhờ Đường Khiêm trông chừng việc đánh phạt bà ta rồi."
Đường Khiêm gật đầu, đám gia nhân kéo bà ta ra ngoài, tất cả cùng lui. Hiện tại ở khu này chỉ còn lại 3 người Hạo Thiên cùng mẹ con Đường Ngọc Lam. Hạo Thiên tiến tới, bất giác mẹ của Ngọc Lam quỳ xuống, tiểu Siêu còn không kịp trở tay đỡ lại, mà nếu kịp với sức của tiểu Siêu không kiềm lại kịp lúc chắc chắn sẽ làm cô ấy bị thương. Bà ấy quỳ xuống, run rẩy nói
"đại.. Đại thiếu gia tha cho... Tôi... Tôi lập tức đi làm việc... "
Cùng với đó là hành động lê lết, bò lại chỗ ban nãy rửa chén, Hạo Thiên tiến tới đỡ bà dậy, cười nói
"Cô không cần phải làm vậy đâu. Cha con đưa mẹ con cô về đây là để hai người có cuộc sống ổn định, có nhà ở, có nơi để tiểu Lam học hành, chứ không phải bóc lột sức lao động hai người. Cái người mà ức hiếp 2 người đã bị con xử phạt rồi, từ nay cô cứ làm việc bình thường, không cần phải làm bất cứ công việc nặng nhọc nào, lại không cần phải lo lắng sẽ bị đánh, hay bị mắng chửi nữa. Từ nay cô sẽ là bếp trưởng ở đây, chỉ việc chuẩn bị đồ ăn khi tới bữa là được, cô cứ việc ra lệnh cho gia nhân ở đây, để họ giúp cô phụ việc nấu nướng."
Ánh mắt mở lớn, kinh ngạc không thôi, mẹ của Ngọc Lam chỉ biết ngơ ngác nhìn, thi thoảng còn nhìn sang Ngọc Lam, ánh mắt ý nói "có chuyện gì đang xảy ra, mẹ nghe lầm có phải không? ". Con Ngọc Lam thì mỉm cười hạnh phục nhìn mẹ mình, Hạo Thiên để bà ấy ngồi lên ghế, nói
"Cô tên là gì? Con là Hạo Thiên, đây là đệ đệ con, Đường Siêu, kia là tỷ tỷ con An Lam Nguyệt"
Bà ấy ngơ ngác nhìn, lại gật gật đầu, nói
"Cô.... Cô là Đường Ngọc Tuyết"
Hạo Thiên mỉm cười, nói
"Vậy, con có thể gọi cô là Tuyết cô cô không? "
Đường Ngọc Tuyết vẫn ngơ ngác, sợ mọi chuyện từ nãy tới giờ là do mình tưởng tượng ra, lại gật đầu nói
"Được, tùy đại thiếu gia thôi"
Hạo Thiên nói
"Tuyết cô cô có thể gọi là Hạo Thiên. Bây giờ hai người ở đây đi, con và tiểu Siêu vào trong làm cho hai người vài món tẩm bổ"
Đường Ngọc Tuyết quơ tay nói
"Không... Không cần đâu. Để tôi làm là được rồi"
Đường Ngọc Lam cũng vội vàng nói
"Đúng vậy, để mẹ đệ làm là được. Thiếu gia không cần phải làm vậy đâu"
An Lam Nguyệt tiến lên, vịn vai hai người, cười nói
"Cô cô cứ ngồi đây đi, để hai đệ ấy vào làm. Phải hiếm lắm mới được ăn món hai đệ ấy làm đấy, con thân là tỷ tỷ mà đây cũng là lần đầu ăn đấy ạ. Nên hai người để con được thưởng thức món ăn đi nha"
Đồng thời, An Lam Nguyệt kiếm một cái bàn và thêm 3 cái ghế, đặt xuống trước mặt hai người. Cô ngồi xuống ghế, hí ha hí hửng ngồi chờ đồ ăn.
Hạo Thiên và tiểu Siêu trong nhà bếp, rộng rãi vô cùng. Đồ đạc sắp xếp rất gọn gàng, cái gì theo cái nấy, nguyên liệu làm thì nhìn rất tươi, bảo quản rất tốt. Hạo Thiên nhìn tiểu Siêu, nói
"Làm mấy món đây? "
Tiểu Siêu cười nói
"Tùy thôi, xem ở đây có bao nhiêu đồ đã! "
Hạo Thiên và tiểu Sieu cười hì hì, chia ra đi xem nguyên liệu nấu nướng. Nguyên liệu rất nhiều, rau tươi, thịt cá đầy đủ. Cả 2 bắt tay vào làm, bắt đầu với phần sơ chế nguyên liệu, tất cả đều được hái nhặt kĩ lưỡng, rửa nước nhiều lần, cá thịt thì được cắt ra, tùy theo món mà có miếng to miếng nhỏ khác nhau. Xong phần sơ chế lại đến phần chế biến, các nguyên liệu được hầm lên, nấu nhừ, kho, luộc, hấp, chiên... Đủ thứ cả. Cùng với đó là sự phối hợp nhịp nhàng của cả hai, tiếng nồi niêu va chạm vào nhau mà vang lên, tiếng bước chân của cả hai đang di chuyển và tiếng nước sôi lên ùng ục. Không gian bếp vô cùng nóng do không có tý gió nào, cả 2 người đầy mồ hôi, nhưng vẫn luôn tay nấu nướng không ngừng. Nêm nếm gia vị cũng rất kĩ lưỡng, để món ăn có thể thơm, ngon và vừa ăn, không quá mặn hay nhạt.
Sau đó cỡ 1 tiếng, An Lam Nguyệt vẫn kiên nhẫn chờ, cả 2 mẹ con Ngọc Lam cũng vậy, không dám hó hé hay than phiền gì, rồi sau đó vẫn nhận lấy thành quả xứng đáng sau 1 tiếng chờ đợi. Một mùi thơm phức bay ra, xộc ngay vào mũi, cả 3 mê mẩn ngửi, tận hưởng mùi thơm đang bay thoang thoảng trong gió. Hạo Thiên và tiểu Siêu với khuôn mặt đẫm mồ hôi, mỗi tay bưng một món, bước ra, Hạo Thiên cười nói
"Đồ ăn tới rồi đây. Mọi người đã đợi lâu rồi"
An Lam Nguyệt khuôn mặt hứng khởi, chờ đợi món ăn tới. Đặt những dĩa thức ăn lên bàn, một màu sắc tươi mới hiện ra, món ăn trang trí đẹp mắt, kĩ lưỡng, mùi lại rất thơm, cả 3 nhìn chăm chú, chờ đợi món ăn được bưng ra hết. Cứ thế, món này lại đến món khác, cho đến khi bàn đã đầy ấp thức ăn, không còn chỗ để để đồ lên nữa thì cả 2 dừng lại, ngồi xuống ghế. Hạo Thiên nói
"Xong rồi, mọi người ăn thử xem có ngon không!"
An Lam Nguyệt cười, bắt đầu động tay. Mẹ con Đường Ngọc Lam vẫn nhìn, Hạo Thiên khều nói
"Ăn đi"
Ngọc Lam gật đầu, lấy thử một miếng ăn thử, ăn vào một miếng, cảm giác ngon ngọt, mềm mềm và như tan chảy ra trong miệng cậu. Đường Ngọc Lam reo lên vui sướng, liên tục gấp ăn, Đường Ngọc Tuyết nhìn con mình ăn ngon như vậy, cũng thử một miếng, món ăn vào tới miệng lại như nước, tan chảy ra trong miệng mình, thịt thì đặc biệt mềm, nước chấm ngon, cá được chiên lên giòn rụm, thịt cá khi dẻ ra thì màu trắng tinh tươm, hơi nóng bốc ra từ thịt cá, các món ăn vừa miệng, nói chung mọi thứ đều hoản hảo. Tất cả cùng ăn, cứ nói thử một miếng thôi nhưng hết miếng này lại tới miếng khác, mãi cũng không dừng được.