040921
Edit: Xeera + Chuhan
______
Minh Hoài vẫn đang suy nghĩ xem gặp hay không gặp, nhưng dây chuyền thì nhất định phải lấy về. Minh Hoài cân nhắc tốt xấu, suy xét lại lời nói của Kỷ Đình Khiêm, cậu nghĩ cứ gặp mặt thì hơn, không gặp thì lại tiếc.
Khoé miệng Minh Hoài bất giác cong lên mỉm cười, ngón tay trên màn hình điện thoại nhẹ nhàng quẹt hai cái để lưu lại chuỗi số này.
Minh Hoài ra mắt được hai năm, tài nguyên vô cùng tốt, nhưng cậu đối với công việc lại không đặt nặng như vậy, lịch trình hay những thứ tương tự cậu chỉ nhận khi vừa ý. Cuối năm ngoái, Minh Hoài nhận một bộ phim, quay đến cuối tháng 2 năm nay mới xong, bây giờ trong tay cậu vẫn còn một chương trình tống nghệ và hai quảng cáo, thật sự là không thể nhẹ nhõm.
Chương trình tống nghệ đang chuẩn bị ghi hình những tập cuối, Minh Hoài muốn sau khi ghi hình xong chương trình sẽ nghỉ ngơi nửa tháng, một tháng gì đó, cậu muốn dành thời gian cho con mình.
Tối đó, người đại diện của Minh Hoài là Vu Phương Lam đến tìm cậu.
Vu Phương Lam đã đến nhà Minh Hoài khá nhiều lần rồi, nên đã biết Đô Đô và dì Trần, Đô Đô rất đáng yêu lại hiểu chuyện, người phụ nữ như Vu Phương Lam cũng rất thích bé, hơn nữa cô còn thường mua quà cho Đô Đô.
Hôm nay, đầu tiên là Vu Phương Lam ôm bạn nhỏ vào lòng trêu đùa rồi mới bắt đầu nói chuyện chính sự, dì Trần biết hai người có chuyện cần bàn bạc nên đã dẫn bạn nhỏ vào phòng chơi.
"Chị Lam, đêm hôm khuya khoắt chị tìm em có việc gì?" Minh Hoài cười nói.
Vu Phương Lam trừng mắt nhìn Minh Hoài rồi nói, "Không phải do tôi không yên tâm về cậu sao."
Minh Hoài cảm thấy buồn cười hỏi: "Em mà có gì khiến người khác không yên tâm?"
Vu Phương Lam cầm cốc lên uống một ngụm nước, nhíu mày, "Tối hôm qua, mới có chớp mắt mà cậu đã biến mất, gọi điện cũng không nghe. Không phải do tôi sợ cậu xảy ra chuyện xấu sao."
Minh Hoài không dám nói sự thật với Vu Phương Lam, chỉ có thể tìm lý do qua loa, nói: "Chị Lam, em biết chừng mực mà. Hơn nữa, em cây ngay không sợ chết đứng, dù mấy phóng viên đó nhắm vào em suốt ngày cũng không nhắm ra gì cả."
Vu Phương Lam đặt chiếc cốc xuống, chiếc cốc va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh lanh lảnh, cô nhướng mày và nói: "Vậy cậu có biết cái gì gọi là lời người đáng sợ không?"
Minh Hoài không có gì để nói, cậu mấp máy môi, danh tiếng trong giới của cậu ở một số phương diện thật sự không tốt, cái đó đều là giả, nghe thôi cũng thấy rất giả, thế nhưng cũng không chịu nổi vài người. Mấy năm gần đây Minh Hoài chưa từng trực tiếp đính chính, cơ mà đó đều là chuyện không tồn tại, sao mà đính chính được?
Vu Phương Lam nói tới đó rồi dừng, tiếp tục bàn chuyện công việc với Minh Hoài
Trước đây Vu Phương Lam rất không hài lòng với thái độ làm việc của Minh Hoài, kiểu như phẫn nộ vì Minh Hoài quá phật hệ, không tranh giành gì. Cậu xem công ty cho cậu nhiều tài nguyên như thế, nhưng cậu thì giỏi rồi, trái chọn phải lựa, cuối cùng lại chỉ lấy một.
Nhưng sau một thời gian dài, Vu Phương Lam cũng quen rồi. Dù sao thì Minh Hoài thế này chưa tới được tuyến 1 nhưng lại thừa sức tuyến 2, vẫn hot vẫn nổi, fan cũng rất đông.
Khi Minh Hoài nói kế hoạch của mình với Vu Phương Lam, Vu Phương Lam không nói gì. Cô biết rõ tình huống của Minh Hoài, chỉ là có vài chuyện vẫn phải nói rõ ràng trước.
Vu Phương Lam cúi đầu nghịch chiếc iPad của mình, cô nói: "Ok, tôi sẽ không xếp lịch trình cho cậu, nhưng điều này dựa trên tình hình chung của tài nguyên. Nếu có tài nguyên tốt, cậu vẫn phải nhận."
Yêu cầu này không quá đáng, Minh Hoài đồng ý ngay.
Vu Phương Lam sửa đổi lịch trình của Minh Hoài một chút: "Đúng rồi." Cô vẫn tiếp tục động tác trên tay, chủ yếu là muốn tán gẫu với Minh Hoài, "Tối qua Kỷ Đình Khiêm cũng đi dự tiệc, cậu có gặp không?"
Minh Hoài ngẩn người, một chút mất tự nhiên lướt qua trên mặt.
Một lúc sau, Vu Phương Lam nghe thấy Minh Hoài nói: "Không gặp."
Vu Phương Lam sửa xong chỗ cuối cùng, sau đó đặt iPad sang một bên.
Ngoài công việc ra, hai người còn là bạn tốt của nhau.
Nghe được lời nói của Minh Hoài, Vu Phương Lam có chút xúc động lại có chút buồn cười, "Cậu nói xem cậu với Kỷ Đình Khiêm là tình huống gì, rõ ràng là cùng một công ty vậy mà chưa gặp qua một lần."
Thật ra thì giữa Vu Phương Lam và Kỷ Đình Khiêm có chút quan hệ, lúc bắt đầu người ký hợp đồng kinh tế với Kỷ Đình Khiệm là Vu Phương Lam, nhưng sau đó lại xảy ra một vài sự việc, Kỷ Đình Khiêm rút lui gần cả một năm trời, sau khi quay lại thì hợp đồng của anh ta đã rơi vào tay của Hứa Hàn Triều.
Minh Hoài nhìn xuống, khóe miệng kéo ra một đường cong, ngón tay đặt bên hông cuộn lại, lại ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, cậu tỏ vẻ bất lực, "Chắc là không có duyên."
Vu Phương Lam bị cậu chọc cười, cô chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện này thôi, sau đó chủ đề nói chuyện của hai người lại chuyển sang vấn đề khác.
Vu Phương Lam ngồi khoảng ba mươi, bốn mươi phút rồi rời đi. Minh Hoài thở phào một hơi, nhưng nghĩ đến một vài chuyện tìm lại treo ngược lên, tâm trạng cứ không vui cũng chẳng buồn thật giày vò người ta mà.
Dì Trần thấy hai người đã nói xong chuyện liền dắt Đô Đô đi xuống, Đô Đô gấp không chờ nổi chạy đến bên cạnh Minh Hoài, Minh Hoài thuận thế bế bé lên.
"Ba, ba! Bà Trần nói tối nay ba sẽ ngủ với con và kể chuyện cổ tích cho con nghe đúng không ạ?" Đô Đô ôm cổ Minh Hoài, trong mắt hiện ra tia sáng long lanh.
Minh Hoài ôm bé ngồi lên sô pha, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười nói: "Thật đó."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trên mặt của Đô Đô rõ hiện rất vui vẻ, khi vui vẻ đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện không thấy Vu Phương Lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một chút tò mò, bé hỏi: "Dì đi đâu rồi ạ?"
Minh Hoài nói với bé rằng Vu Phương Lam đã về nhà, Đô Đô hơi mất mát, bé nói rằng bé vẫn muốn chơi với dì một lúc nữa, Minh Hoài nhịn không được cười lên, có vẻ như cách gây chú ý của Vu Phương Lam cũng có tác dụng.
"Dì Trần, dì làm việc của dì đi, tối nay con trông Đô Đô." Minh Hoài quay đầu lại nói với dì Trần.
Dì Trần gật đầu nói được, rồi sau đó dặn dò Minh Hoài chú ý vài việc.
Buổi tối cả người Đô Đô đều rất hào hứng, Minh Hoài kể cho bé nghe hết chuyện này đến chuyện khác, bé cũng vẫn chưa có ý định ngủ, Minh Hoài bất lực đến mức chỉ có thể làm bộ mặt nghiêm nghị nói rằng bé mà không ngủ nữa thì ngày mai phải ngủ một mình.
Lời này vừa nói ra Đô Đô lập tức nhắm mắt lại, không lâu sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoài mới trả lời tin nhắn. Cậu hẹn gặp Kỷ Đình Khiêm vào hai ngày sau nữa, thời gian này là cậu thuận miệng nói. Minh Hoài lúc nào cũng rảnh nhưng cậu không biết lịch trình của Kỷ Đình Khiêm, không ngờ nói đại một mốc thời gian thế mà Kỷ Đình Khiêm thật sự không bận.
Cả hai đều là nghệ sĩ nổi tiếng. Bình thường Minh Hoài không thích đi xã giao. Cậu cũng không biết chỗ nào có tính riêng tư tốt hơn. Kết quả, Minh Hoài thật sự không cần nhọc lòng về việc này. Đến ngày hẹn, Kỷ Đình Khiêm tự nói ra một địa điểm.
Với Minh Hoài mà nói, chờ đợi mấy ngày nay cũng không khác gì thường khi, nhưng dì Trần lại nhìn ra gần đây tâm trạng của Minh Hoài có vui vẻ, tựa như rốt đám mây mù đã được xua tan, nụ cười cuối cùng cũng không còn một tầng sương mù che kín.
Kỷ Đình Khiêm vừa chụp xong một bìa tạp chí, chủ biên của tạp chí hỏi anh liệu buổi tối thể đi dùng bữa không. Hứa Hàn Triều chưa nói gì thì Kỷ Đình Khiêm đã từ chối. Anh nói tối anh có một cuộc hẹn. Nghe anh nói như thế, chủ biên cũng không nói thêm gì nữa.
Lên xe, Hứa Hàn Triều mới hỏi: "Sao anh không biết tối nay cậu có hẹn vậy?"
Kỷ Đình Khiêm: "Hôm nay em hơi mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi."
Hứa Hàn Triều hiểu, gật đầu nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Nơi Kỷ Đình Khiêm thường ở là một căn hộ lệch tầng, nằm trong khu dân cư cao cấp, cách trung tâm thành phố không xa, có cây xanh tốt, không ồn ào, hơn nữa sự riêng tư vô cùng rốt, nếu Kỷ Đình Khiêm ở trong nước, anh sẽ thường sống ở đây.
Kỷ Đình Khiêm lên lầu tìm sợi dây chuyền, sau đó xuống gara lấy xe, lái đến quán cà phê.
Lúc Kỷ Đình Khiêm đến, Minh Hoài vẫn chưa đến nên anh chọn một vị trí cạnh cửa sổ để ngồi, sau đó gọi hai ly cà phê trong cái nhìn ngạc nhiên của người phục vụ.
Mỗi chỗ ngồi ở đây đều cách nhau rất xa, hơn nữa giữa các chỗ ngồi với nhau đều được làm một số thiết kế tinh xảo khiến chúng phân cách với nhau. Cho dù là khoảng cách hay là tầm nhìn đều cho người ta cảm giác mình đang âm thầm được bảo vệ.
Kỷ Đình Khiêm bỏ dây chuyền vào một chiếc hộp tinh xảo, Kỷ Đình Khiêm vuốt ve bề mặt của chiếc hộp, trong đầu nghĩ đến Minh Hoài.
Thanh danh của Minh Hoài thật sự không tốt, Kỷ Đình Khiêm không biết đã nghe bao nhiêu người về scandal quan hệ bất chính của người này. Hôm nay cùng với nam đạo diễn này, ngày mai cùng với nữ diễn viên kia, ngày kia tôi cùng với nhà đầu tư nọ.
Kỷ Đình Khiêm đương nhiên sẽ không dựa vào những lời đó của người khác mà kết luận Minh Hoài là người như thế nào, nhưng chung quy không có lửa làm sao có khói, người khác nói như vậy dĩ nhiên Minh Hoài cũng đã làm cái gì đó.
Kỷ Đình Khiêm chủ động liên lạc với Minh Hoài vì hai mục đích. Thứ nhất, vật quy nguyên chủ; thứ hai, anh phải xem rốt cuộc Minh Hoài muốn cái gì.
Hôm đó, Kỷ Đình Khiêm muốn tắm rửa tý xong sẽ nói chuyện đàng hoàng với Minh Hoài, nhưng anh không nghĩ anh vừa bước ra đã không còn một bóng người.
Suy cho cùng, Kỷ Đình Khiêm không tin Minh Hoài tiếp cận anh mà không có mục đích gì.
Kỷ Đình Khiêm hãy còn nghĩ, đột nhiên một giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên ở phía đối diện, "Kỷ tiên sinh, xin chào."
Người trước mặt nở nụ cười, ngũ quan càng thêm xinh đẹp, bên má trái có lúm đồng tiền nhạt, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
"Xin chào." Kỷ Đình Khiêm đáp lại với ánh mắt sâu thẳm.
Minh Hoài ngồi không bao lâu, người phục vụ bưng ly cà phê đã gọi lên.
Không giống như Kỷ Đình Khiêm, khuôn mặt của Minh Hoài rất thoải mái, hoàn toàn tự nhiên, cậu uống một ngụm cà phê, nở một nụ cười thoải mái với Kỷ Đình Khiêm: "Cảm ơn cà phê của anh Kỷ."
Kỷ Đình Khiêm mấp máy môi, hơi nhíu mày nói: "Không cần cảm ơn."
Ngày thường hai người không gặp nhau, giờ ngồi chung bàn thì không có gì để nói. Kỷ Đình Khiêm là người sống nội tâm, không cần phải mong đợi anh có thể tạo ra một chủ đề nào đó. Mà Minh Hoài là người hoạt ngôn lại cứ ngồi yên ổn uống cà phê, thêm nữa là vừa uống vừa nhìn Kỷ Đình Khiêm, nhìn một cách bình thản chứ chẳng che giấu gì.
Không khí càng ngày càng kỳ lạ, vẻ mặt của Minh Hoài rất bình tĩnh, nhưng Kỷ Đình Khiêm là người xem lại hiếm khi cảm thấy có chút khó chịu, vì thế anh cũng nhìn lại Minh Hoài.
Hai người chăm chú nhìn nhau, cuối cùng Kỷ Đình Khiêm cũng bị đánh bại.
Kỷ Đình Khiêm dẫn đầu dời mắt, chuyển ánh mắt sang chiếc hộp bên cạnh, anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt Minh Hoài, "Dây chuyền trong này."
Cảm xúc phức tạp trong đáy mắt Minh Hoài xẹt qua, cậu dừng lại một chút rồi mới nhận lấy chiếc hộp, ngước mắt lên mỉm cười, cậu ngồi thẳng người lên, giọng nói rõ ràng vô cùng, "Cảm ơn anh Kỷ."
Kỷ Đình Khiêm không buồn phân tích xem nụ cười của Minh Hoài là thật hay giả. Hiện tại anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, nhưng lúc mở miệng lại hơi khó xử, nhìn gương mặt tươi trẻ của Minh Hoài anh cảm thấy kêu gì cũng không đúng, cuối cùng anh mặc kệ, chậm rãi nói: "Cậu Minh, cậu muốn gì?"
Minh Hoài có hơi ngạc nhiên, cậu đặt chiếc hộp sang một bên, bật cười nói: "Tôi thực sự không muốn gì cả, cũng không muốn làm gì cả. Tối hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, Kỷ tiên sinh cũng là người trưởng thành rồi, dù sao cũng không nên níu lấy chuyện này mãi nhỉ?"
Minh Hoài chăm chú nhìn Kỷ Đình Khiêm cố gắng hết sức để truyền đạt sự chân thành, lại không ngờ Kỷ Đình Khiêm đột ngột hỏi: "Không lẽ loại chuyện này không phải lần đầu tiên cậu Minh gặp?"
Lúc vừa hỏi ra Kỷ Đình Khiêm đã muốn rút lại nhưng không kịp nữa rồi, anh thầm bực bội, đây là chuyện riêng tư của Minh Hoài, anh hỏi làm gì.
Minh Hoài nhất thời cứng họng, lúc này nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ có thể qua loa nói: "Chuyện này không liên quan gì mà."
Kỷ Đình Khiêm không nói thêm câu nào nữa, tạm thời để chuyện sang một bên, anh đứng dậy chào tạm biệt chuẩn bị rời đi, cả người vừa bị kiềm chế đã lấy lại sức sống, Minh Hoài cùng anh bước ra ngoài.
Minh Hoài tự lái xe đến nên hai người cùng nhau ra bãi đậu xe.
Hai người có cùng tuyến đường, Kỷ Đình Khiêm cho rằng xe Minh Hoài đậu gần đó nên không nghĩ nhiều, anh đến chỗ đậu xe thì dừng lại, mở khóa cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Biến cố nảy sinh bất chợt. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cánh cửa bên kia cũng mở ra, kinh ngạc của Kỷ Đình Khiêm còn chưa kịp dâng lên, ngay sau đó có một hơi thở mềm mại ấm áp phủ lên môi anh.
Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Minh Hoài, "Anh Kỷ, cứ gọi em là Minh Hoài."
Đây là một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng, hơn nữa ở trong khách sạn là một, đây là lần thứ hai Kỷ Đình Khiêm bị Minh Hoài cưỡng hôn, mà hiện tại biểu cảm trên gương mặt của Minh Hoài có thể nói là vô cùng vui sướng, thậm chí còn cảm thấy một chút trêu đùa trong đó.
"Kỷ Đình Khiêm, tạm biệt." Lần này Minh Hoài không gọi Kỷ tiên sinh nữa.
Khi Kỷ Đình Khiêm định thần lại, Minh Hoài đã đi một quãng đường rất xa, theo hướng hoàn toàn ngược lại.
Minh Hoài gục đầu vào ghế lái, thở ra khe khẽ, buông lõng lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cậu thực sự rất lo lắng. Hôn Kỷ Đình Khiêm hoàn toàn là do xúc động nhất thời. Lúc nụ hôn rơi trong tích tắc, cậu đã lập tức hối hận. Khi cậu chạm vào bờ môi mỏng ấy, trong đầu đã có một nghìn tám trăm cảnh tượng Kỷ Đình Khiêm đẩy cậu ra.
May mà không có, may mà Kỷ Đình Khiêm không đẩy cậu ra.
____