Dịch: Chuahan
Beta: Xeera
- ---
Không ai cảm nhận được sự giao lưu ngầm lướt qua giữa Minh Hoài và Lâm Tri Mộng, Minh Hoài nhìn cô ta một cái sau đó âm thầm dời tầm mắt sang chỗ khác, quay người ngồi vào chỗ nâng chén uống trà nói chuyện cùng mọi người.
Lâm Tri Mộng năm nay hai mươi mốt tuổi, vẻ ngoài cô ta trông rất tươi tắn ngọt ngào, luôn đi con đường em gái đáng yêu thân thiện, ra mắt từ show tuyển chọn. Sau khi kí hợp đồng với Hải Ngu thì phát triển rất tốt, từ khi ra mắt đến giờ cô ta hút được khá nhiều fans nhờ vào hình tượng này. Năm ngoái cô ta hợp tác với Triệu Mạn Mạn trong một bộ phim truyền hình, sau đó quan hệ như nào thì không biết nhưng mà bây giờ xem ra rất thân thiết.
Mấy đàn anh trong giới giải trí như Vương Luân đều có tính cách rất tốt, họ rất quan tâm tới đàn em. Nhiều khách mời từng tập như thế, chỉ cần là người mới thì họ sẽ quan tâm, huống chi là kiểu con gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn lễ phép như Lâm Tri Mộng.
Minh Hoài uống chén trà hoa nhài, hờ hững xem Lâm Tri Mộng diễn ngoan giả hiền qua lớp hơi nước mờ mịt. Cậu thật sự khâm phục tài năng diễn xuất của cô gái này, mà lại còn diễn tự nhiên thế được, cô xem mình dỗ ngọt từng người đến mức nào rồi.
Làm quen khách mời xong, cuối cùng thì Trần Tuấn cũng nhớ đến việc phải đi nấu cơm. Anh ấy tự nhiên nắm lấy tay Khúc Mai, nói đùa: “ y da, anh đây lại phải xuống bếp rồi, em nói xem các em ai tiếp việc giúp anh nào.”
Câu này Trần Tuấn chủ yếu là nói đùa cho vui, trong đây Minh Hoài biết một chút, nhưng tài nấu nướng của cậu so với Trần Tuấn thì đúng là một trời một vực. Còn những người khác, Minh Hoài nhìn quanh một lượt, có lẽ chỉ có Kỷ Đình Khiêm nấu ăn cực kỳ ngon thôi nhỉ.
Minh Hoài đang nghĩ thì Kỷ Đình Khiêm đã mở lời rồi. Ngũ quan anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khóe miệng chỉ hơi nhếch lên thôi cũng khiến chúng mềm mại hơn rất nhiều: “Anh Trần, hôm nay để tôi làm cho.”
“Cậu biết nấu ăn ư?” Khúc Mai ngạc nhiên hỏi.
Kỷ Đình Khiêm gật đầu, nhưng vẫn có người ở hiện trường không tin.
Lúc này Lâm Tri Mộng đi tới bên cạnh Kỷ Đình Khiêm, rất thân thiết chạm vào vai anh, cô ta cười ngọt ngào nói: “Anh Kỷ biết nấu ăn thật đó, lúc trước em đi thăm đoàn phim, có duyên vừa khéo được thưởng thức tài nghệ của anh Kỷ, vô cùng ngon.”
Kỷ Đình Khiêm hơi nhíu mày, anh không muốn đụng chạm quá nhiều với Lâm Tri Mộng.
Minh Hoài yên lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra, cậu hơi nắm ngón tay lại, nơi đáy mắt dâng lên cảm xúc không biết tại sao, bầu không khí quanh người càng giảm đi vài phần.
Những người ở đây ai khen tài nấu nướng của Kỷ Đình Khiêm cũng được, nhưng lời khen đến từ Lâm Tri Mộng - người có ý với Kỷ Đình Khiêm thì Minh Hoài cực kì phản cảm. Giống như là bảo vật quý giá mà mình cất giữ cẩn thận từng li từng tí nhiều năm bỗng nhiên bị người khác ngấp nghé vậy.
Minh Hoài không vui chút nào, bực mình khó chịu, nhưng với thân phận và lập trường hiện tại của cậu thì không được thể hiện ra bất kì sự khó chịu nào, đừng nói đến việc kiểu như lén làm nũng với Kỷ Đình Khiêm, giở tính trẻ con với anh.
Từ khi chương trình bắt đầu quay đến giờ, Trần Tuấn luôn là người dẫn dắt quản lí. Việc này nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng làm thì không phải chuyện dễ. Hôm nay có sự tiếp việc của Kỷ Đình Khiêm, Trần Tuấn cứ phải gọi là thư thái cả người lẫn tâm, anh ấy trực tiếp nói lớn quá thoải mái, hơi không quen cho lắm.
Lâm Tri Mộng vào trong xếp đồ trước, để có thể ăn bữa tối sớm nhất mọi người cùng nhau phân nhiệm vụ một lượt. Họ cầm theo ghế đẩu ngồi từng chỗ trong căn nhà nhỏ, Khúc Mai ngồi cùng với Trần Tuấn, Vương Luân với Phó Hải Vinh ngồi một góc, còn Triệu Mạn Mạn thì trước nay chỉ thích dính lấy Minh Hoài, thế là hai người cùng rửa rau cải và măng bên chỗ nước giếng.
Những lúc này không phải chỗ nào cũng có người quay phim đi theo. Sau khi Khúc Mai đến, so với đôi trẻ tuổi mập mờ nhờ hết vào hậu kỳ gánh vác thì đạo diễn càng thích dùng tư liệu thực tế ân ái chân thực của đôi đàn anh đàn chị hơn.
Với sự sắp xếp thế này, Minh Hoài vui vẻ thả lỏng. Không có camera quay chằm chằm, ít ra cậu không cần phải luôn đeo một lớp mặt nạ trên mặt. . ngôn tình ngược
Ai biết Minh Hoài còn chưa thả lỏng mặt thì Triệu Mạn Mạn đã xịu mặt trước, cô đưa tay tắt micro kẹp trước ngực đi. Minh Hoài sửng sốt một chút, nhưng sau đó cũng làm như vậy, cậu nghĩ Triệu Mạn Mạn lát nữa sẽ có chuyện muốn nói với mình.
“Cái cô Lâm Tri Mộng kia, em ghét cô ta chết đi được.” Vẻ mặt Triệu Mạn Mạn ghét bỏ, không biết cô ghét Lâm Tri Mộng đến mức nào mới xuất hiện lời nói cũng như cảm xúc thẳng thắn như thế.
Minh Hoài luôn thích sự thẳng thắn của Triệu Mạn Mạn, nhưng đối mặt với lời nói như vậy của cô, Minh Hoài có chút dở khóc dở cười: “Mạn Mạn, ở đây đang ở bên ngoài đó.”
Một chiếc lá măng bị Triệu Mạn Mạn tàn nhẫn kéo ra, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở bên ngoài thì cũng ghét, em cực ghét cái kiểu tỏ ra mình vô tội của cô ta, anh xem cô ta bắt chúng ta đợi bao lâu, chắc chắn là làm kiêu trên đường cả một ngày, ghê tởm.”
Minh Hoài không nhịn được bật cười, hai người thế mà lại vô ý tư tưởng lớn gặp nhau. Cậu liếc mắt về phía Kỷ Đình Khiêm, một cảm xúc trẻ con chợt dâng lên trong lòng.
“Anh cũng không thích cô ta.” Rõ ràng là không đúng thời điểm, nhưng Minh Hoài vẫn nói ra.
Lời nói trút ra, trong lòng Minh Hoài dễ chịu hơn nhiều, sự buồn bực lúc nãy cũng dịu đi nhiều.
Lâm Tri Mộng sắp xếp đồ xong xuôi còn đi tắm một lượt, lúc cô ta ra ngoài thì đã làm xong tất cả món ăn. Cô ta ngồi bên bàn ăn, kinh ngạc nói: “Nhanh thật đấy, nhìn có vẻ rất ngon nhỉ!”
Khi nói đến câu sau, tầm mắt cô ta rõ ràng nhìn vào Kỷ Đình Khiêm.
Ngay sau đó cô ta lại chán nản nói: “Em lại chẳng giúp được việc gì.”
Vừa đúng lúc Minh Hoài và Triệu Mạn Mạn cầm bát đũa tới, Lâm Tri Mộng nói gì cũng lọt hết vào tai họ, Minh Hoài chẳng có cảm giác gì, có lẽ Triệu Mạn Mạn thực sự có xung đột với Lâm Tri Mộng, mở miệng ra đã nói nhỏ vài từ: “Diễn trò, giả dối, ghê tởm.”
Nói xong, cô mở lại micro, biểu cảm lập tức thay đổi, cô thân thiết nhiệt tình tiếp đón, trong nháy mắt hai người lại như hai chị em.
Minh Hoài chứng kiến toàn bộ không thể nhịn cười nổi, nụ cười này đã thu hút sự chú ý của Kỷ Đình Khiêm đang ngồi gần đó. Anh hỏi Minh Hoài cười gì, Minh Hoài lắc đầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ nói chỉ là có chuyện vui thôi.
Kỷ Đình Khiêm nhìn Minh Hoài chỉ thấy cậu thật khó hiểu, lúc thì vui lúc thì buồn, mà tất cả còn chẳng có lí do gì.
Ăn xong bữa cơm, thái độ của mọi người với món ăn của Kỷ Đình Khiêm phải gọi là khen không ngớt mồm. Minh Hoài chỉ khen vài ba câu, nhưng lại ăn nhiều hơn hẳn một bát cơm, đến tận khi bụng no căng không ăn thêm được nữa mới thôi.
Đêm đến Minh Hoài tắm xong, cậu không ngủ được. Mấy hôm nay tổ chương trình đều nghỉ làm sớm hơn, bây giờ mới có mười rưỡi, Minh Hoài đoán lúc này có lẽ dì Trần vẫn chưa ngủ nên đi vào nhà gọi điện thoại cho dì Trần hỏi xem tình hình Đô Đô thế nào.
Gọi điện thoại xong, cậu vừa quay người lại chưa đi được vài bước đã thấy Lâm Như Mộng đi về phía cậu. Minh Hoài không muốn nói nhiều với cô ta, cậu muốn lướt qua cô ta rồi đi luôn, nhưng Lâm Như Mộng lại chặn Minh Hoài lại.
“Đi nhanh thế làm gì? Lại đi lên giường à.” Lâm Như Mộng nói chuyện với giọng trào phúng.
Minh Hoài cười nhẹ nói: “Đúng đấy, leo lên giường Kỷ Đình Khiêm.”
“Anh…” Lâm Như Mộng hung dữ trợn mắt với Minh Hoài, nhưng cô ta lại lập tức cười châm chọc nói: “Kỷ Đình Khiêm mà nhìn trúng anh à?”
Minh Hoài cũng không tức giận, cậu cười nhạo nói: “Không nhìn trúng tôi, chẳng lẽ anh ấy nhìn trúng cô chắc?”
Minh Hoài tránh người cô ta định đi thẳng thì Lâm Như Mộng chạy theo vào, thở hổn hển nói to: “Anh cũng có mặt mũi đó, không phải lúc trước mới được Từ tổng bao à, tốc độ thay kim chủ cứ như thay áo ý nhở.”
Nếu hỏi danh tiếng của Minh Hoài xấu đi như thế nào thì cứ nhìn Lâm Tri Mộng là biết vài phần rồi. Lúc đầu khi mà có vài lời đồn xấu liên quan đến cậu truyền ra ngoài, cậu còn giải thích vài phần cho mình, nhưng dần dần bị nói nhiều cậu cũng lười giải thích nhiều với người ngoài, dù sao thì nhìn theo góc độ của Minh Hoài, người khác có nói cũng chẳng quan trọng gì.
Ở đằng sau Lâm Tri Mộng vẫn nói những lời khó nghe, nhưng bước chân của Minh Hoài không hề dừng lại, đi tới lối rẽ, giây tiếp theo cậu đã rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
Minh Hoài lắp bắp ngẩng đầu lên, còn Kỷ Đình Khiêm nhìn cậu với một ánh mắt thâm trầm.
_____