010921
Edit+Beta: Xeera + Chuhan
___
Bầu không khí tràn đầy mùi vị ám muội mập mờ, hơi thở nặng nề của hai người đàn ông đang nhiệt tình quấn lấy nhau, như thể muốn cả đất trời bùng cháy trong giây tiếp theo.
Một người trong đó giống như là hạn hán đã lâu bỗng gặp sương ngọt, âm thanh khi thì cao vút, chốc chốc lại nhỏ vụn, người còn lại thì kiềm chế nhiều hơn, thỉnh thoảng hơi thở mang theo chút sự nhẫn nhịn. Cuối cùng, sau một tiếng rên trầm thấp mà thỏa mãn, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, bầu không khí nóng bỏng đã biến mất, nếu như không có hơi thở khác thường xuất hiện trong phòng thì người khác nhìn qua chắc chắn sẽ tưởng rằng chẳng có chuyện gì đã xảy ra cả.
Sáng tinh mơ, trời vừa hừng đông.
Minh Hoài tỉnh dậy, tỉnh dậy trong trạng thái trần truồng, cậu mở to mắt ngơ ngác nhìn những tia sáng lấp lánh xuyên qua tấm rèm vải xếp tầng tầng lớp lớp. Đôi mắt của Minh Hoài to tròn trong veo, lông mi vừa dài vừa dày, khóe mắt ửng đỏ kia làm cho khuôn mặt tuấn tú của cậu bỗng dưng có thêm vài phần nhan sắc nữa.
Cậu như rơi vào trạng thái trống rỗng, không nghĩ gì, cũng không làm gì cả, cứ yên lặng như thế dựa vào lồng ngực rộng rãi nọ.
Tầm mười phút sau,Minh Hoài khẽ nhíu mày lại, thân thể hoàn toàn không hề thoải mái, nhất là eo lẫn nơi không nói ra được càng đau nhức không thôi. Cậu biết rõ ràng đây nhất định không phải là hậu quả của việc say rượu mà sự thật là mỗi một tế bào đều đang kêu gào thông báo rằng đêm qua cậu đã trải qua chuyện hoang đường gì.
Ánh mắt dời xuống, một cánh tay mạnh mẽ màu mật đang choàng ngang qua lồng ngực trắng nõn của cậu, Minh Hoài nhắm mắt lại chỉ cảm thấy đau đầu, mọi chuyện đã đi quá xa so với những gì cậu nghĩ, nhưng tình huống đêm qua thật sự không nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Nghĩ đến đây, Minh Hoài liền nhớ tới khoái cảm ngập tràn đêm qua, cậu nghĩ, cậu chắc chắn không phải người chịu thiệt trong chuyện này đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng một giọng nói trầm ấm từ tính vang lên bên tai Minh Hoài, nó như tiếng sét ngang tai khiến Minh Hoài đột nhiên hoàn hồn lại, thậm chí cậu còn không kịp phản ứng.
"Cậu là ai?" Tuy không thể nghe ra cảm xúc cụ thể từ giọng nói của người đàn ông ấy, nhưng có lẽ nó chả tốt chút nào.
Minh Hoài vươn tay cầm lấy cánh tay màu mật của người kia, khẽ cười một tiếng rồi xoay người với tư thế này, dáng vẻ cậu bình tĩnh, như thể hai người là bạn tốt đã nhiều năm nằm tán gẫu trên giường vậy: "Anh Kỷ, em là Minh Hoài, chào buổi sáng."
Minh Hoài cười lên rất đẹp, bên má trái còn có lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt long lanh sáng chói.
Nhưng tất thảy điều này cũng không nằm trong phạm vi chú ý của Kỷ Đình Khiêm, sắc mặt của anh nói là ổn cũng không đúng mà nói xấu cũng không phải, chính là có hơi nhàn nhạt, khuôn mặt đẹp trai xuất sắc được che đậy sau lớp vỏ lạnh lùng, trong ánh mắt anh lộ ra chút sắc bén, trông thật sự chẳng giống một người dễ chung sống.
Kỷ Đình Khiêm rút tay lại, sau đó ngồi dậy, nhìn Minh Hoài từ trên cao xuống, hỏi: "Cậu muốn gì?"
Trong mắt Minh Hoài lóe lên một tia sáng mơ hồ, chậc một tiếng rồi cũng ngồi dậy. Vì động tác của cậu mà phần lớn chăn mềm đắp trên eo đều lập tức rơi xuống. Dấu hôn sắc tình trên cơ thể trắng nõn của Minh Hoài lẫn vết bầm tím ở hai bên eo đột nhiên lộ ra ngoài.
Thật ra Minh Hoài không để ý lắm, cậu duỗi chân dài đứng lên, tay thì ôm một bên má, giọng điệu có phần trêu đùa, hỏi: "Anh Kỷ nghĩ em muốn gì nè?"
Dứt lời, Minh Hoài không nói nữa, dùng đôi mắt xinh đẹp chăm chú quan sát Kỷ Đình Khiêm, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
Từ trước đến nay Kỷ Đình Khiêm luôn từ chối không cho người khác cơ hội, lại giữ mình trong sạch, cho nên dù điều kiện của Kỷ Đình Khiêm có tốt đến mấy cũng không có người nào đến nhăm nhe anh, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như thế này. Nhưng không gặp không có nghĩa là không nghe nói, anh đã ở trong vòng giải trí nhiều năm như vậy, cũng biết rõ những người leo lên giường như này chẳng qua chỉ vì danh lợi.
"Tài nguyên hay tiền bạc?" Đôi môi mỏng của Kỷ Đình Khiêm khẽ mở hỏi.
Minh Hoài lại mỉm cười, cậu đứng thẳng người, sau đó ngay khi Kỷ Đình Khiêm không hề phòng bị mà lao vào lồng ngực của đối phương, Kỷ Đình Khiêm có chút kinh ngạc, nhưng lại vô thức đón lấy người đang lao tới, sau đó anh cảm thấy trên môi chạm đến một thứ mềm mại, khi anh kịp phản ứng lại thì Minh Hoài đã lùi lại rồi, trong phút chốc lồng ngực trở nên thật trống rỗng.
Kỷ Đình Khiêm ngước mắt lên thấy Minh Hoài đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, ánh mắt này khiến Kỷ Đình Khiêm có chút khó chịu.
"Anh Kỷ," Minh Hoài liếm môi nói, "Anh đừng nghĩ nhiều, em không muốn cái gì cả."
Cuối cùng Kỷ Đình Khiêm cũng nhíu mày, lại nghe thấy Minh Hoài tiếp tục nói: "Tối hôm qua hai chúng ta đều quá say. Chúng ta đã trưởng thành cả rồi, xem như là một lần ngoài ý muốn, anh thấy sao?"
Vẻ mặt Minh Hoài bình tĩnh, Kỷ Đình Khiêm có thể đánh giá rằng đối phương thực sự không quan tâm.
Nhưng chính vì vẻ ngoài hờ hững của Minh Hoài lại khiến Kỷ Đình Khiêm nhíu mày lần nữa, cộng với một số tin đồn về Minh Hoài mà anh đã nghe trước đây, trong lòng anh thậm chí còn xuất hiện một thoáng bực bội khó lường.
Kỷ Đình Khiêm biết Minh Hoài, hai người làm cùng một công ty nhưng chưa từng hợp tác, ở trong giới, danh tiếng của Minh Hoài ở mặt nào đó có chút không tốt.
Ngay thời điểm hai người đang mặt đối mặt, tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Là tiếng chuông điện thoại di động của Minh Hoài.
Tình huống rõ ràng rất xấu hổ, đêm qua hai người thật sự không thể kiềm chế được, chưa tới giường mà đã cởi quần áo, nên lúc này nhạc chuông điện thoại đã bị vùi trong đống quần áo dưới đất kia rồi.
Chiếc chăn bông là tấm màn che cuối cùng của hai người, bên dưới chăn cả hai đều không mặc gì. Minh Hoài muốn đi nhặt điện thoại, nhưng Kỷ Đình Khiêm lại không hề chớp mắt mà nhìn cậu chăm chú. Lúc nãy Minh Hoài còn mang bộ dáng thản nhiên bây giờ lại có chút không hành động được.
Sau khi điện thoại di động vang lên một hồi, Minh Hoài không thể xuống giường, Kỷ Đình Khiêm cũng không nhìn đi chỗ khác.
Cũng không lâu lắm, tiếng chuông vang lên lần thứ hai.
Kỷ Đình Khiêm nhìn Minh Hoài thật sâu, rồi sau đó cuối cùng cũng nhìn sang chỗ khác, giây tiếp theo, anh vén chăn đứng lên, thân hình thon dài mà mạnh mẽ đột nhiên được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng ấm áp mơ hồ đập mạnh vào thị giác, Minh Hoài suýt thì không thở nổi.
Kỷ Đình Khiêm không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.
Đợi đến khi bóng dáng của Kỷ Đình Khiêm biến mất khỏi tầm mắt, Minh Hoài mới hung hăng vò lỗ tai, sau đó trở mình bước xuống nhanh chóng tìm được điện thoại, kịp bấm nghe điện thoại ngay khi cuộc gọi chuẩn bị kết thúc.
"Này? Tổ tông à, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại!" Giọng nói lo lắng của người phụ nữ ở bên kia đầu dây.
Minh Hoài nắm chặt điện thoại giải thích: "Chị Lam, tối hôm qua em uống chút rượu cảm thấy có hơi khó chịu nên tìm quầy lễ tân lấy một chiếc chìa khóa, ngủ quá say."
"Ngủ quá say? Cậu dọa chết tôi rồi biết không?" Vu Phương Lam xoa mi tâm, tối hôm qua là tiệc từ thiện, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều đến. Cô mới để Minh Hoài rời đi một lúc mà đến khi đi tìm lại chẳng thấy bóng người đâu, "Lá gan cậu lớn vậy rồi à, uống rượu say còn dám chạy lung tung, không biết có bao nhiêu người đang dòm ngó cậu ư?"
Minh Hoài thoáng liếc về hướng phòng tắm, tránh đi chủ đề này, cậu hỏi: "Chị Lam, phóng viên ở khách sạn chắc đi gần hết rồi phải không?"
Vu Phương Lam trả lời: "Có lẽ có một số ở lại khách sạn. Đúng rồi, tôi cũng đang ở khách sạn. Cậu ở phòng nào, tôi đến đón cậu."
Minh Hoài bỗng thấy sợ hãi, cậu từ chối Vu Phương Lam, nói rằng mình đã ở nhà và đang pha nước mật ong để uống. Vu Phương Lam vốn rất tin tưởng Minh Hoài nên cũng không nghĩ nhiều, căn dặn Minh Hoài về sau phải chú ý xong thì cúp điện thoại luôn.
Minh Hoài không định đợi tý nữa lại mặt đối mặt nói chuyện trực tiếp với Kỷ Đình Khiêm, cậu đặt điện thoại sang một bên, sau đó nhặt quần áo trên mặt đất lên, sau 3-5 phút đã mặc lại bộ quần áo bị nhàu nát vào người.
Vì vậy khi Kỷ Đình Khiêm bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ nhìn thấy căn phòng không một bóng người.
Minh Hoài vào vòng giải trí được hơn hai năm, nhờ vào khuôn mặt tinh tế kèm kỹ năng diễn xuất vượt trội đã nổi tiếng nhanh chóng. Đương nhiên, ngoài hai điểm này ra thì Minh Hoài nổi đến mức này cũng không thể tách khỏi sự thiên vị về tài nguyên ở công ty.
Tài nguyên của Minh Hoài tốt đến mức độ nào đây? Tốt đến mức mà bộ phim đầu tay đã là nam chính của một bộ phim truyền hình được đầu tư lớn.
Lúc Minh Hoài ra mắt đã khiến rất nhiều người chỉ trích nhưng về sau kỹ năng diễn xuất xuất sắc của Minh Hoài đã nhanh chóng bịt được miệng một số người, song những lời đàm tiếu vẫn không thể thiếu, Minh Hoài không quan tâm lắm, người khác nói là chuyện của người khác. Cậu tự trải qua cuộc sống của cậu thật tốt là được rồi.
Khi Minh Hoài về đến nhà, đã là bảy giờ rưỡi.
Đây là kiểu nhà tầng rộng rãi, trong nhà được trang trí ấm cúng, chủ yếu là dùng tông màu ấm, trên ghế sô pha vải có vài con gấu bông, nếu để ý kỹ sẽ thấy đồ đạc trong nhà không có chút sắc bén nào cả.
Minh Hoài đỡ eo thay giày trong hành lang, lúc đứng dậy không khỏi nhíu mày cảm thán, đã lâu không làm, mà lần này lại làm mãnh liệt thế, thân thể thật sự không chịu nổi.
Minh Hoài đang xoa xoa eo để giảm bớt cảm giác khó chịu ở đó thì đột nhiên giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên: "Tiểu Hoài đã về rồi à!"
Giọng nói truyền đến, người phụ nữ trung niên mặt mày hiền lành xuất hiện trước mặt Minh Hoài, khi người phụ nữ trung niên lại gần, bà nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Minh Hoài, Minh Hoài chưa kịp giải thích, bà vội vàng hỏi: "Nhìn xem con đã uống bao nhiêu rượu rồi? Sắc mặt con kém thế này, mau đi tắm đi. Dì Trần đi pha trà giải rượu cho con."
Nói xong, dì Trần đẩy Minh Hoài vào phòng.
Minh Hoài xin tha: "Dì Trần, con thật sự không uống nhiều mà."
Dì Trần trừng mắt muốn nói gì đó, Minh Hoài chuyển chủ đề hỏi: "Đô Đô dậy chưa ạ?"
"Vẫn còn ngủ," Nói đến đây giọng dì Trần dịu đi, "Tối qua nó muốn đợi con, muộn lắm rồi vẫn không chịu ngủ, lúc sau quá mệt rồi nên mới ngủ thiếp đi."
Một tia áy náy lóe lên trong mắt Minh Hoài, tính chất công việc như thế nên thời gian ở bên con đương nhiên ít đi, Đô Đô không phải là đứa trẻ bám người, thế nhưng bé chỉ mới ba tuổi, là cái tuổi mà bé cần ba ở cạnh.
"Con đi lên xem chút." Minh Hoài nói.
Dì Trần thở dài nói: "Con đi rửa sạch mùi này trên người trước đi rồi sang xem Đô Đô, đừng có ôm nó đó."
"Dạ dạ dạ." Minh Hoài cười nói.
Sau khi tắm xong, tình trạng uể oải của cơ thể đã giảm đi rất nhiều, Minh Hoài thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi mới đi đến phòng của Đô Đô.
Phòng của Đô Đô ở rất gần với phòng của Minh Hoài. Nếu Minh Hoài ở nhà, Đô Đô sẽ ngủ với Minh Hoài. Dì Trần nói là tối hôm qua bé không đợi được Minh Hoài nên bé đã cáu kỉnh với cậu. Nói con không muốn ngủ cùng với ba nữa đâu.
Minh Hoài đẩy cửa vào, nhẹ chân nhẹ tay bước vô, ánh sáng trong phòng hơi mờ, ở giữa chiếc giường nhỏ có hai cục bé xinh gồ lên, Minh Hoài đoán rằng chắc hẳn Đô Đô đang ôm con cá heo lớn của mình trên tay.
Đứa nhỏ trên giường có lông mi vô cùng dài, khuôn mặt của bé trắng trẻo có hơi béo mụp, cái mũi nhỏ xinh không cong, đôi môi của Đô Đô hồng nhuận, bé đang ngủ say, mà bàn tay nhỏ bé ấy lại níu chặt một con gấu bông, hmm là một đứa nhỏ đáng yêu..
Nhìn đứa nhỏ ấy, tim Minh Hoài mềm nhũn, sự chán nản lẫn mất mát ở trong lòng nhanh chóng đã được xua tan, đây chính là bảo bối của cậu nè.
__
Mở bát đầu tháng??