Ngắn ngủi hai mươi ngày, liên minh các quận bị Gia Cát Cẩm suất lĩnh 30 ngàn Ma Linh triệt để dẹp yên.
Bất quá.
Trong thời khắc sống còn.
Thành chủ mới đảm nhiệm của Chu Vũ Quận xuất ra hai ngàn vạn lượng Hoàng Kim, đồng ý đổi tên, tránh vận mệnh bị công phá. Nhưng từ nay về sau, trêи đời không còn Chu Vũ Quận nữa, chỉ có Cơ Vũ Quận.
Điều này không có gì khác với việc bị diệt cả.
Các đại thế lực cùng Quận quốc Vạn Thế Đại Lục bị rung động thật sâu, thời gian ngắn như vậy đã càn quét tám quận quốc, có thể làm được điểm này chỉ sợ chỉ có bát tinh thành trở lên.
Liên minh các quận bị diệt, bản đồ Đông Lăng Quận mở rộng chưa từng có, cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa khu vực Đông Nam.
Những quận quốc thực lực yếu kém nhao nhao yết kiến, dâng lên kim ngân tài bảo, hi vọng tạo quan hệ tốt cùng Đại Quận vừa mới quật khởi này.
Đương nhiên.
Những chính sự này đều giao cho Lâm Chỉ Khê xử lý, Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ mang theo Lương Âm đi tản bộ.
Hắn không phải du ngoạn.
Mà đi đòi nợ!
Liên minh các quận chỉ là địch nhân bên ngoài, những thế lực từng núp trong bóng tối giúp đỡ bọn họ cũng không thể bỏ qua.
Cũng may.
Độc Hạt và Vũ Thanh Vũ hai người không để Vân Phi Dương thất vọng, chín tháng này tuy một mực điều tra thần hồn giác tỉnh giả, đồng dạng cũng tìm hiểu các thế lực bỏ vốn hiệp trợ liên minh các quận, còn ghi ra một bảng danh sách rất kỹ càng.
Bát tinh thành.
Cố Dương thành.
Vân Phi Dương đứng trước cửa phủ, cười nói:
- Đào gia chủ, ta hôm nay một người tới đây, ngươi cần phải rõ ràng ta có mục đích gì, thức thời một chút, giao ra 1000 vạn ra, nếu không...
Hắn nhìn tòa nhà lớn trước mặt, giọng chợt lạnh lại nói:
- Hủy đi chút vật gì, tổn thất không chỉ số này đâu.
Đối với việc một lời không hợp thì diệt toàn tộc người ta, Vân Phi Dương không làm được, bởi vì hắn còn chút lương tri, cũng biết không nên ảnh hưởng đến người vô tội.
Đương nhiên.
Hắn càng ưa thích một lời không hợp thì diệt thành hơn!
Sắc mặt Đào gia chủ và vô số cường giả cực kỳ tái nhợt, đồng thời cũng có xúc động muốn chửi ầm lên.
Một người đến?
Con mẹ nó chứ, lời này còn mặt dày dám nói!
Vân Phi Dương một người đứng trước cửa thôi.
Còn trêи không lơ lửng trăm Linh Vương, sau lưng càng đứng mấy ngàn Linh Tông, một mảnh đen kịt! Quanh thân họ bạo phát khí tức khủng bố, bày ra tư thế tùy thời có thể động thủ!
Nội thành bị khí tức khủng bố bao phủ, võ giả ở bên trong bị dọa đến chân mềm nhủn, rất nhiều bách tính tránh vào trong nhà, thở mạnh cũng không dám!
Uy hϊế͙p͙.
Uy hϊế͙p͙ trần trụi!
Đúng!
Ta uy hϊế͙p͙, làm sao?
Lúc các ngươi tấn công Đông Lăng Quận, mang một đám Vũ Vương, Vũ Tông đứng ngoài thành, thích dùng khí thế để uy hϊế͙p͙ binh lính và bách tính ta.
Như vậy, thân là Tiện Thần, ta nhất định phải làm xuất sắc hơn các ngươi!
Ngươi phái hơn mười Vũ Vương?
Ta trực tiếp gọi ra trăm Linh Vương ngăn cửa nhà ngươi!
Ăn miếng trả miếng, mới là phong cách của Vân Phi Dương.
Nếu như không phải bận tâm bách tính nội thành, sợ hù chết bọn hắn, tên này sẽ trực tiếp gọi ra vạn tên Linh Tông, ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây Đào phủ.
- Nhanh lên.
Vân Phi Dương không nhịn được nói:
- Giao tiền.
- Giao tiền!
Trăm tên Linh Vương cùng ngàn Linh Tông dùng ngôn ngữ không đúng tiêu chuẩn của nhân loại giận dữ hét ầm lên, âm thanh chấn động khắp nơi dập dờn trong thành, có vẻ hơi khủng bố!
Đối mặt trận thế loại này, cho Đào gia chủ mấy lá gan cũng không dám không giao, cuối cùng xuất ra một ngàn vạn lượng Hoàng Kim, cũng xem như trả giá vì hành vi ngu xuẩn của mình trước đó.
Sau khi lấy tiền.
Vân Phi Dương mang theo Linh Vương cùng Linh Tông rời đi.
- Thật vô sỉ.
Đi trêи đường một thành trì khác, Lương Âm ngồi trêи lưng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, quệt miệng nói.
Vân Phi Dương ôm nàng, cười nói:
- Lại khen ta à.
Lương Âm lườm hắn một cái, nói:
- Mục tiêu đòi nợ kế tiếp là tòa thành trì nào?
- Tổ Long Thành.
- Cái gì?
Lương Âm há to mồm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Một gia tộc Tổ Long Thành cũng âm thầm giúp đỡ liên minh các quận.
- Thập nhị tinh thành đó!
Lương Âm lo lắng:
- Huynh qua đòi nợ sẽ đắc tội Long Hoàng!
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thực lực nam nhân của muội bây giờ còn e ngại thập nhị tinh thành, sẽ kiêng kị Long Hoàng à?
Chưởng khống toàn bộ Ma Linh Tộc, tên này thật có tư cách không cần e ngại bất kỳ thế lực nào, cho nên mới dám trở mặt cùng Chấp Pháp Tháp.
Bức ta đi.
Ta phóng thích ra ngàn vạn Ma Linh!
Lương Âm dán trong ngực hắn, nói:
- Lâm Chỉ Khê nói đúng, huynh một ngày không gây phiền toái thì không thoải mái mà.
Thời điểm Vân Phi Dương tu luyện linh hồn cùng đoạn thời gian trong Hạ Lan bộ lạc, nàng và Liễu Nhu ở trong một phương thế giới, không thể tránh né mà đối mặt với Lâm Chỉ Khê, cũng có giao lưu lẫn nhau.
Đương nhiên.
Càng nhiều vẫn là cứng ngắc.
Lâm Chỉ Khê là Quận chúa cao quý, Lương Âm theo bản năng sinh ra mấy phần kính sợ đối với nàng.
Vân Phi Dương cười nói:
- Các nàng đều là nữ nhân của ta, không nên xưng tên đầy đủ, phải gọi Lâm tỷ tỷ mới đúng.
Lương Âm ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Huynh đến cùng có bao nhiêu nữ nhân, ta có phải xưng các nàng thành tỷ tỷ hết không?
- Ây.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, bao nhiêu nữ nhân? Vấn đề này còn chưa cân nhắc qua, hắn cười nói:
- Để ta tính xem có bao nhiêu.
"A!"
Vân Đại Tiện Thần hét thảm lên.
Bởi vì Lương Âm hung hăng cắn một cái trêи cánh tay hắn, tức giận nói:
- Nữ nhân của mình còn không biết bao nhiêu, huynh thật sự là một hoa tâm đại củ cải!
- Tốt lắm!
Vân Phi Dương ôm nàng cười nói:
- Dám cắn nam nhân của muội, xem ta thu thập muội như thế nào!
Dứt lời, ngang nhiên xông qua, dán miệng và hai môi Lương Âm.
"Ngô..."
Lương Âm giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể mặc cho tên vô sỉ này chiếm tiện nghi, sau cùng ngược lại chủ động ôm chặt hắn.
Tâm cô gái này chỉ có Vân Phi Dương, không chút do dự tiến vào mảnh đất thí luyện đã chứng minh tốt nhất.
Càu nhàu với Liễu Nhu về việc luyện chế Vũ Sư Đan không phải bởi vì Vân Phi Dương xem mình như hạ nhân, mà do không gặp được hắn mấy lần thì hắn đã vội vàng rời đi.
Về sau.
Vân Phi Dương muốn đi đòi nợ, nàng đi theo cũng vì muốn đơn độc ở chung cùng hắn.
Loại chuyện này chỉ có Lương Âm mới dám làm, còn tỉ như Mục Oanh thì thôi, tính cách cô nàng yếu đuối khó có thể mở miệng.
Một tửu lâu trong thành.
Vân Phi Dương dẫn theo Lương Âm đi vào, chỉ đặt một gian, sau khi hai người đi vào, tên này vô sỉ nói:
- Âm Âm, làm nữ nhân của ta đi.
Lương Âm đưa mắt nhìn hắn, hỏi lại.
- Đó giờ không phải à?
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Nha đầu này giả bộ hồ đồ, hay nghe không hiểu ý của mình?
Hắn theo sát đi tới, nói khẽ bên tai nàng, Lương Âm nghe vậy, sắc mặt nhất thời ửng đỏ, tiếp theo đẩy hắn, nói:
- Thối lưu manh!
Vân Phi Dương cười hỏi tiếp:
- Có đồng ý hay không?
Lương Âm vẫn chưa trả lời, tên gia hỏa không biết xấu hổ đã nhào tới đè xuống giường, hay tay bắt đầu không thành thật sờ soạn.
Lương Âm nhất thời bối rối nói:
- Huynh... Huynh chớ làm loạn!
Vân Phi Dương hỏi:
- Không được hả?
Hai mắt Lương Âm rưng rưng nói:
- Tâm Lương Âm ta chỉ có một mình huynh, nhưng làm loại chuyện này, trừ phi huynh cưới ta!