Đại xà xuất hiện khiến đám người Lương Âm sợ hãi.
Con rắn lớn như vậy, thực lực khẳng định mạnh mẽ, một khi công tới thì phiền phức.
Thần Thần để các nàng đi trước, hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, làm tốt chuẩn bị chém giết.
Nhưng.
Ngay thời điểm Lương Âm và Liễu Nhu chuẩn bị rút lui, Đại xà thình lình phun ra tiếng nói.
Bất đắc dĩ là.
Nó nói tiếng Ma Linh Tộc, bọn người Lương Âm nghe không hiểu, còn tưởng rằng tên này đang gầm rú.
"Xoát —— "
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ nâng hai nữ, lao đi.
Đại xà nhìn Thần Thần nói:
- Không ngờ có thể biến ảo, hẳn là thú loại đặc thù nào đó.
Nó lải nhải, Thần Thần sửng sốt vì một câu cũng nghe không hiểu, đang mong tên này đừng động thủ, chờ Lương Âm các nàng chạy xa, mình sẽ chuồn đi.
Đại xà rất mạnh.
Thần Thần biết, một khi đánh nhau, nàng sẽ đánh không lại.
- Không hiểu lời ta nói?
Đại xà sụp đổ.
Hai nữ hài bộc lộ ra khí tức nhân loại đang hét to hình như tìm kiếm ai đó, để nó phán đoán có lẽ có quan hệ với Vân Phi Dương, muốn nói cho các nàng biết vị trí, nhưng vì vấn đề ngôn ngữ, khó có thể câu thông.
Tiểu tử kia sắp đái ra máu rồi, những nhân loại này chắc sẽ có biện pháp cứu hắn.
Như thế nào mới câu thông cùng các nàng đây?
Đại xà gấp.
"Xoạt!"
Cuối cùng đuổi theo.
Không thể để cho các nàng chạy mất.
Lời nói không được thì dẫn các nàng đi qua.
Đại xà động, Thần Thần nghĩ lầm nó muốn tấn công bọn người Lương Âm, lúc này tiến lên ngăn trước mặt, giơ lên móng vuốt đập tới.
"Bành —— "
Một kϊƈɦ này thất bại.
Đại xà né tránh, hời hợt đuổi kịp Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, cự cái đuôi to đảo đi. Đó cũng không phải công kϊƈɦ, mà cải biến phương vị chạy trốn của họ.
Quả nhiên.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ khẽ chuyển người, chạy qua một hướng khác. Thời khắc này, nó xuất lực từ khi bυ" sữa mẹ đến giờ ra, hóa thành một đạo lưu quang.
Đại xà thì đuổi theo sau, mỗi khi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đi chệch, vội vàng xuất đuôi, để nó cải biến phương vị.
Còn về Thần Thần, cũng đi theo một bên.
- Kỳ quái...
Trong lúc chạy trốn Liễu Nhu nói:
- Sao nó cứ một mực đuổi theo chúng ta thế?
Lương Âm nói:
- Chắc đang muốn trêu đùa chúng ta đó!
Đại xà đuổi theo phía sau, các nàng chạy phía trước, đi đúng hướng sơn động Vân Phi Dương đang hôn mê.
Sau nửa canh giờ, khoảng cách giữa họ với sơn động chỉ còn hai, ba dặm.
Đại xà thấy thế toàn lực gia tốc, rồi bỗng nhiên dùng lực, cái đuôi thật dài cuốn tới.
- Cẩn thận!
Sắc mặt Lương Âm đại biến.
Tốc độ quá nhanh, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ khẳng định né không được.
"Rống!"
Thần Thần muốn vọt qua, dùng thân thể ngạnh kháng đuôi dài.
Nhưng.
Đuôi Đại xà không công kϊƈɦ Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, mà là đống đất cách đó không xa.
Thần Thần đại hỉ.
Ánh mắt tên này không tốt, công kϊƈɦ không chính xác gì hết.
"Oanh!"
Đống đất bị đuôi Đại xà đánh trúng, nhất thời vỡ nát, Vân Phi Dương hôn mê nằm bên trong bị lực kình chấn nhϊế͙p͙, cả người theo đất bùn bay ra ngoài.
"Xoạt!"
Đại xà vọt tới dùng đầu to tiếp được Vân Phi Dương đưa tới trước mặt các nàng.
Lương Âm và Liễu Nhu người đang mệt mỏi vì đào mệnh đưa mắt nhìn qua cả kinh hô.
- Vân Phi Dương
- Vân sư đệ!
Đại xà nghe không hiểu ngôn ngữ nhân loại, nhưng thấy thần sắc nhị nữ kết luận họ nhận biết Vân Phi Dương, sau đó cúi thấp đầu, để hắn dưới đất rồi lùi lại rất xa.
- Vân Phi Dương...
Lương Âm bất chấp nguy hiểm xông lại.
Khi nàng thấy sắc mặt nam nhân này tái nhợt, cực kỳ suy yếu, trong lòng đau nhói, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Cách biệt tháng ba, gặp lại lần nữa lại là tình huống như thế này, giai nhân sao không đau lòng cho được.
Liễu Nhu cũng xông lại.
Nàng tuy rất đau lòng nhưng còn duy trì tỉnh táo, nàng khoác tay lên cổ tay Vân Phi Dương, cảm giác được Khí Mạch suy yếu, thần sắc đại biến.
Một chỗ bên ngoài sơn động.
Thần Thần vẫn duy trì hình thái Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng và Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ cảnh giác nhìn chằm chằm Đại xà, sợ đại gia hỏa xông lại.
"Ai."
Đại xà thở dài một hơi, mình cũng làm như thế, chẳng lẽ họ còn không nhìn ra mình không có ác ý.
Thôi kệ.
Chỉ cần có thể cứu sống tên kia, mình chịu chút ủy khuất cũng không sao.
Trong sơn động.
Hai mắt Lương Âm đã khóc sưng.
"Hưu —— "
Liễu Nhu vung ngón tay lên, cắm ngân châm sau cùng lên đầu Vân Phi Dương.
Giờ này khắc này, Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng, trêи đầu cùng nửa người loã lồ cắm không ít ngân châm giống như con nhím.
"Hô."
Liễu Nhu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cả người trầm tĩnh lại, rồi xóa đi mồ hôi trêи trán.
- Liễu tỷ tỷ!
Lương Âm nức nở hỏi:
- Huynh... Huynh ấy không sao chứ?
Liễu Nhu nắm lấy tay nàng, cười nói:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, sư đệ không có nguy hiểm.
Lương Âm nghe vậy, an tâm không ít.
Liễu Nhu thở dài trong lòng.
Linh hồn Vân Phi Dương bị phản phệ nghiêm trọng, tình huống này rất khó giải quyết, dược vật trị liệu vô dụng, chỉ có thể dựa vào châm cứu đặc thù tạm thời ngăn chặn.
Có thể thức tỉnh hay không, thì phải xem bản thân hắn.
Sở dĩ nói vậy vì không muốn để Lương Âm lo lắng, cũng coi như lời nói dối thiện ý.
Vạn Thế Đại Lục.
Lưu quang phóng lên tận trời dần dần hóa thành hư vô, cuối cùng biến mất.
Căn cứ thiết lập, lần nữa mở ra thì phải chờ hai năm nữa.
"Ai."
Chấp Pháp Tháp chủ thủ tại đỉnh tháp, nói:
- Vân Phi Dương, ngươi vẫn không thể còn sống đi ra.
- Ha ha ha!
- Vân Phi Dương chết rồi!
Chu Thiên Tề thấy lưu quang biến mất cười dữ tợn.
Vui vẻ còn có rất nhiều gia tộc thế lực khác.
Bọn họ một mực chờ đợi đợi thời khắc này, bởi vì truyền tống trận biến mất đại biểu tên kia hẳn phải chết không nghi ngờ, có thể yên tâm động thủ!
Thiết Cốt Thành.
Gia Cát Cẩm thấy trận pháp biến mất, lúc này hạ lệnh:
- Toàn quân tập kết tiến về Đằng Ưng Thành!
Những thế lực tâm hoài quỷ thai đó tất nhiên sẽ công tới, nàng sớm đã làm tốt chuẩn bị khai chiến.
- Chủ thượng.
Gia Cát Cẩm nói:
- Dù đối địch với toàn bộ thế giới, ta cũng sẽ bảo vệ cẩn thận Đông Lăng Quận, chờ người trở về.
- Xuất phát!
Hai mười vạn đại quân xuất phát tiến về Đằng Ưng Thành, bọn họ trang bị tinh lương, tu vi cường đại.
La Mục, Diệp Nam Tu bọn người đi theo, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
- Lão đại, ngươi sẽ trở về, các huynh đệ chờ ngươi!
Dù toàn thế giới đều cho rằng Vân Phi Dương đã vẫn lạc trong mảnh đất thí luyện, nhưng bọn họ thủy chung kiên định, Phi Dương ca còn sống.
- Lão sư...
Mục Oanh mới vừa từ bên ngoài trở về, nức nở nói:
- Vân đại ca, huynh ấy còn sống, đúng không?
- Ừm.
Bảo Lỵ chân thành đáp.
- Hắn còn sống!
Trêи vô danh sơn phong, Tứ Hải Kiếm Đế ngồi xếp bằng, thần sắc ảm đạm, cả người lộ vẻ tiều tụy.
- Lão gia hỏa.
Hôn Nha đạo nhân khuyên nhủ:
- Bớt đau buồn đi.
Truyền tống trận biến mất, hai nữ hai thú vào sau cũng không xuất hiện, điều này chứng minh họ đã vẫn lạc, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn.
- Bớt đau buồn đi?
Tứ Hải Kiếm Đế cười.
Đột nhiên, hắn ngạo nghễ nói:
- Đồ nhi ta chính là siêu cấp thiên tài vạn năm hiếm gặp, nhất định sẽ trở thành vô thượng cường giả, sao lại tuỳ tiện vẫn lạc, hắn nhất định còn sống!
Hôn Nha đạo nhân trầm mặc.
Lão nhân này không nguyện ý tiếp nhận sự thật.
- Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế hét lớn.
- Vi sư ở chỗ này chờ ngươi, hai năm sau, truyền tống trận thông đến thí luyện mảnh đất lần nữa mở ra, còn sống trở về cho ta!
Âm thanh chấn động khắp nơi, thật lâu chưa tan.