Thác Bạt Nhị rất phiền muộn.
Vốn cuộc sống của hắn tạm bợ nhưng thoải mái, lúc này lại bởi vì ca ca một tiểu thϊế͙p͙ đi cầu mình liền đần độn u mê phái ra cao thủ trợ giúp, kết quả một tên cũng không trở về, chết hết bên ngoài.
Mình bị Phụ hoàng sung quân đến biên cương.
Ngồi trong xe ngựa sang trọng, mặc dù trong ngực nằm mấy mỹ nhân, hắn cũng không cao hứng nổi.
Hoang Mạc thành gần đại hoang mạc, cả ngày cát vàng tung bay, lại hay có Ma thú ẩn hiện, sống ở đây khẳng định sẽ rất gian khổ.
- Tát dung con kỹ nữ này!
Thác Bạt Khinh hận không thôi, dù đã xử tử tiểu thϊế͙p͙ này, nhưng cũng khó tiêu mối hận trong lòng.
- Công tử.
Trong ngực, mỹ nữ dịu dàng nói:
- Chúng ta sắp đến Hoang Mạc thành.
Thác Bạt Nhị trong lòng phiền muộn, nghe được thanh âm tê dại du dương này nhất thời vui vẻ, bàn tay mập mạp khẽ sờ sờ khuôn mặt mỹ nữ nhỏ nhắn, cười xấu xa nói:
- Đến nơi đó, bổn công tử sẽ sủng hạnh ngươi.
- Công tử chán ghét!
Mỹ nữ thẹn thùng xấu hổ cúi đầu xuống.
Đại khái qua nửa canh giờ, dưới sự hộ tống của vô số cường giả, xe ngựa đi vào Hoang Mạc thành, tướng lãnh cùng thương nhân nội thành đã sớm ra khỏi thành nghênh đón.
Bên trong số đó có chưởng quỹ khách sạn, hắn vốn là người của nhị công tử cho nên lúc này được sắp xếp khá cao.
- Cung nghênh nhị công tử!
Thác Bạt Nhị từ xe ngựa leo xuống, mọi người hô to lên.
- Ừm.
Thác Bạt Khinh dù sao cũng là nhị công tử, vẫn rất có phong độ gật đầu.
Hắn mới vừa đi xuống, chưởng quỹ khách sạn đã lại gần, cười nói:
- Nhị công tử, Thác Bạt Nhâm có việc bẩm báo!
Thác Bạt Khinh nhìn thấy người này, nhất thời cười rộ lên.
Thác Bạt Nhâm này từng là người hầu nhà mình, về sau biểu hiện không tệ cho nên phái hắn đến Hoang Mạc thành quản lý sinh ý. Trong lúc này, hắn đã vì mình tìm kiếm mấy mỹ nữ dáng điệu không tệ, cũng coi như nửa tâm phúc.
Bây giờ vừa mới tiến vào thành, hắn đã có việc bẩm báo, khẳng định có quan hệ với mỹ nữ.
Hắn thản nhiên nói:
- Nói.
Thác Bạt Nhâm cung kính nói:
- Hôm qua, có một bạch y nữ tử tướng mạo tuyệt sắc vào ở khách sạn!
Tướng lãnh cùng thương nhân nghe vậy, khóe miệng co giật.
Bên trong Thác Bạt bộ lạc, người nào không biết nhị công tử háo sắc, chưởng quỹ khách sạn nịnh bợ thật nhanh, hoàn toàn không cho mình cơ hội để giành công.
Tướng mạo tuyệt sắc?
Hai mắt Thác Bạt Khinh nhất thời tỏa sáng, cũng không lo được mệt mỏi đi đường, vội nói:
- Đi, đi khách sạn, bổn công tử ngược lại muốn xem tuyệt sắc như thế nào.
Thác Bạt Nhâm đại hỉ, nhưng lại giả bộ nhíu mày, nói:
- Nhị công tử, bên người nữ tử kia có một người nam tử, hẳn là vợ chồng.
- Không sao.
Thác Bạt Khinh thản nhiên nói:
- Giết nam kia là được.
Trong mắt loại công tử ca này, chỉ cần mỹ nữ mình thấy vừa mắt, vô luận chưa gả, hay đã xuất giá, đều không thành vấn đề.
Cứ như vậy.
Một đoàn người đi vào khách sạn.
Trùng hợp.
Vào lúc này, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê cũng đi ra, hai người nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị tiếp tục xuất phát, tiến về Thác Bạt bộ lạc.
- Nhị công tử!
Khách sạn chưởng quỹ vội vàng nói:
- Chính là nàng!
- Hả?
Thác Bạt Khinh híp mắt thành một rảnh nhỏ, ánh mắt khóa chặt trêи thân Lâm Chỉ Khê, thần sắc ngốc trệ, tâm thần nhất thời lâng lâng.
Hắn duyệt nữ hài vô số, dạng mỹ nữ gì chưa thấy qua, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân cao quý thánh khiết như vậy!
Loại đẹp kia phảng phất như liên hoa nở rộ trong băng tuyết không có chút tì vết nào, lại nhìn nữ nhân trong ngực, những người này so sánh cùng nàng quả là dong chi tục phấn, tục không chịu được!
Ma Linh đi theo hắn nhìn thấy diện mạo Lâm Chỉ Khê, cũng kinh ngạc như gặp thiên nhân.
- Ha ha ha!
Thác Bạt Nhị cười to.
- Quả nhiên là tuyệt sắc, Thác Bạt Nhâm, ngươi biểu hiện rất tốt, phi thường tốt!
Chưởng quỹ khách sạn đại hỉ, lần này hẳn hắn sẽ được thăng chức, chắc có thể rời khỏi địa phương chim không thèm ị này.
- Khụ khụ.
Thác Bạt Khinh đi tới, rất có lễ phép chắp tay nói với Lâm Chỉ Khê.
- Vị cô nương này, tướng mạo ngươi để cho ta mê muội thật sâu, cho nên mời làm nữ nhân của ta đi.
Trực tiếp như vậy, quả nhiên khác thường.
Lâm Chỉ Khê cau mày, sau đó nhìn về phía Vân Phi Dương.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Vân Phi Dương thay đổi.
Một tên mập dám ngay trước mặt mình bảo nữ nhân của mình làm nữ nhân của hắn, thân là nam nhân đều không thể tiếp nhận.
Thác Bạt Nhâm chỉ Vân Phi Dương, nói:
- Nhị công tử, tên này hẳn là phu quân của nàng ta!
- Ồ?
Thác Bạt Khinh liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, thừa dịp tâm tình bổn công tử tốt, mau mau xéo đi, nếu không sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Vừa dứt lời.
Ánh mắt hai tên Linh Vương sau lưng lấp lóe sát cơ, phảng phất như đang nói cho hắn biết, tiểu tử, thức thời một chút.
- Nhị công tử?
Căn cứ lời Tát Mạn, muội muội tù trưởng Tát bộ lạc hình như được gả cho nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, chẳng lẽ lại là người này?
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi là nhị công tử Thác Bạt bộ lạc?
- Ha ha ha!
Tên này chẳng lẽ chưa thấy qua ta?
Tại Thác Bạt bộ lạc, còn có ai dám xưng nhị công tử!
Mọi người cười rộ lên.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
Người này nếu là nhị công tử Thác Bạt bộ lạc, như vậy nói cách khác, mình đã tiến vào địa bàn Thác Bạt bộ lạc, lạc đường cũng không cách địa phương mục tiêu nhiều lắm.
Tiểu tử!
Thác Bạt Nhâm quát:
- Thê tử ngươi được nhị công tử nhìn trúng, đây là phúc phận của ngươi, nhanh quỳ xuống đập đầu rồi xéo đi!
Có nhị công tử cùng vô số cường giả ở đây, tên này cáo mượn oai hổ.
Trong lòng cũng cười lạnh không thôi.
Gia hỏa đáng giận, nếu như ngươi không đắc tội ta, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi, nhưng ngươi lại dám nháo sự, doạ cướp linh tệ của ta.
Tìm đường chết như thế, cũng đừng trách ta.
Nhưng.
Thời điểm đắc ý, bỗng cảm thấy một trận gió thổi tới, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước mặt hắn, một bàn tay tát qua, vừa nhanh, vừa hung ác!
Ba!
Tu vi Thác Bạt Nhâm cũng bình thường, chưa thấy rõ đã bị tát bay ra ngoài, hàm răng tung bay, máu tươi chảy ròng, văng ra ngoài hơn mười trượng.
Đường phố lặng ngắt như tờ.
Sau khi Thác Bạt Nhâm bị tát bay ra ngoài rơi trêи mặt đất, bọn họ mới ý thức được, tốc độ tên này nhanh cỡ nào, hắn thế nào xuất hiện, làm sao động thủ!
Thần sắc hai tên cường giả Linh Vương nghiêm nghị. Có thể trước mặt chính mình đánh bay chưởng quỹ, mà mình chưa từng phát giác.
Tuyệt đối là cao thủ!
Đáng tiếc.
Công tử ca như Thác Bạt Nhị lại không có ý thức được điểm này, khi hắn nhìn thấy thủ hạ bị đánh bay, đột nhiên phẫn nộ quát:
- Các ngươi, giết tên này cho ta!
Hai tên Linh Vương nhất thời xoắn xuýt.
Chỉ có thể kiên trì xông lên, nhưng mà vừa đi hai bước, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước người Thác Bạt Nhị, Hàn Thiên Kiếm đã gác trêи cổ hắn.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ai dám động.
Dát.
Thần sắc hai Linh Vương đại biến.
Thác Bạt Nhị hung hăng càn quấy cảm giác được hàn kiếm băng lãnh đang kề sát cổ, nhất thời thất sắc, mỹ nữ rúc vào ngực hắn nãy giờ bị dọa lảo đảo lùi lại.
Vân Phi Dương khống chế nhị công tử, khiến mọi người sợ hãi.
Phải biết.
Đây chính là con trai của Linh Hoàng.
Nếu có gì không hay xảy ra, mình sẽ theo chôn cùng!
Thác Bạt Nhâm còn không hôn mê, nhìn thấy công tử bị khống chế, cả người đều ngây ngốc, sau cùng úp mặt trêи mặt đất, nghĩ thầm:
- Ta tiếp tục giả chết thì tốt hơn.