Dù đối mặt nữ yêu tinh như Trà Mộc, Vân Phi Dương vẫn cố gắng ngồi im không loạn động, thậm chí hắn hoài nghi, thế này mà mình cũng có thể nhịn? Chẳng lẽ thật không được?
Thực ra.
Hắn sợ Lâm Chỉ Khê đang ở một nơi bí mật gần đó nhìn mình, cho nên không dám làm loạn thôi, dù sao trong lòng hắn địa vị Lâm Chỉ Khê cực cao.
Trêи thực tế.
Đêm thành hôn này.
Lâm Chỉ Khê cũng không có trong bộ lạc, nàng đi một mình rất xa, ngồi trêи một sườn dốc, ngước nhìn bầu trời u ám.
- Đồ nhi, tên Vân Phi Dương này về sau sẽ mãi phong lưu, nghe lời vi sư, quên hắn đi, để tránh bị tình làm tổn thương.
Mẫu Đơn Thánh Quân đã từng nói câu này, lúc này nó quanh quẩn bên tai nàng.
Quên hắn?
Lâm Chỉ Khê gục đầu giữa hai gối, nỉ non.
- Nói thì dễ.
Đột nhiên.
Nàng cười rộ lên.
Một nụ cười rất đắng chát.
Gặp nhau tại phá miếu đến Đông Lăng học phủ, xem Vân Phi Dương như một nhân tài, đi điều tra hắn, dùng ngôn ngữ lạnh lùng khích lệ hắn, chỉ hy vọng hắn có thể trở nên cường đại.
Không nghĩ tới lại từng bước luân hãm.
Hắn có gì tốt?
Hoa tâm, vô sỉ như vậy.
Lâm Chỉ Khê âm thầm nghĩ.
Sau cùng, nàng đạt được đáp án, nếu như không có hắn, Thiết Cốt Thành đã thất thủ, nếu không có hắn, Đông Lăng Quận đã sớm không còn tồn tại.
Hắn xuất hiện cứu vãn Đông Lăng Quận.
Hắn xuất hiện để Đông Lăng Quận vinh dự trước đó chưa từng có.
Lâm Chỉ Khê nỉ non.
- Nguyên lai không phải đời trước thiếu hắn, mà đời này nợ hắn quá nhiều.
Hô!
Gió nhẹ thổi qua, mang theo ý lạnh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ngồi xuống, cười nói:
- Nghĩ gì thế?
Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn nam nhân bên cạnh, nói:
- Sao huynh tới đây?
- Sợ nàng một mình cô đơn.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.
Câu nói này xúc động nội tâm Lâm Chỉ Khê, bởi vì từ khi mẫu thân nàng qua đời, nàng cô đơn nên nàng dùng mặt ngoài lãnh ngạo che giấu nội tâm của mình.
- Nàng thiếu ta cái gì?
- Mà phải dùng một đời hoàn lại?
Lâm Chỉ Khê đáp:
- Nếu như không có huynh, Đông Lăng Quận đã sớm không còn tồn tại.
Vân Phi Dương nói:
- Thời điểm gặp nhau tại phá miếu, ta cũng đã nói, nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ phụ trách cả đời nàng, ta làm hết thảy cho Đông Lăng Quận vì đây là việc của ta, nàng không cần vì lòng mang cảm kϊƈɦ, mới gả cho ta, đây không phải thứ ta muốn.
Lời nói này rất nghiêm túc.
Vân Phi Dương thề, lúc này hắn tuyệt đối không có vô sỉ, lần này hắn nghiêm túc, nghiêm túc như khi xưa chém giết 10 vạn ma quân.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Huynh muốn để ta nói thẳng ta thích huynh sao?
Nữ nhân này quả nhiên hiểu mình.
Vân Phi Dương nói:
- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta muốn nàng chính miệng thừa nhận.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Không nói.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười, nói:
- Lại đùa nghịch tính tiểu thư rồi.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Không được.
- Được.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta trở về thôi, hoang sơn dã lĩnh này nếu gặp được hung thú, chỉ sợ…
Rống!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng gầm giận dữ, âm thanh chấn động khắp nơi.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Miệng quạ đen.
Ầm ầm!
Vào lúc này, khắp nơi vỡ nát.
Phương xa, từng khối cự thạch ngưng tụ, hóa thành một người đá cao trăm trượng, bước từng bước kinh thiên động địa, du đãng khắp khu vực hoang vu, quanh thân bao phủ tà khí khủng bố.
- Đây là…
Vân Phi Dương ngạc nhiên hô.
- Đại Địa Ma Nham Thú?
Đại Địa Ma Nham Thú.
Giống loài này hút Ma khí sinh tồn, sống càng lâu, thực lực càng mạnh!
Nghe nói, năm đó Thần thú Thao Thiết Thần Giới đã từng cùng một đầu Đại Địa Ma Nham Thú 100 ngàn năm thọ nguyên giao thủ, đánh nhau mấy năm nhưng không phân thắng bại.
- Mẹ nó
Vân Phi Dương mắng thầm:
- Bọn lão bất tử này mang cả ma thú cao giai Ma tộc đến đây, từ thể trạng mà xem chí ít đã sống ngoài hai ngàn năm, thực lực tuyệt đối kinh khủng.
- Đi mau.
Hắn vội vàng kéo Lâm Chỉ Khê rời đi.
Nói đùa.
Đại Địa Ma Nham Thú hai ngàn năm thọ nguyên, thực lực tuyệt đối áp đảo Vũ Hoàng, nếu như bị nó để mắt tới sẽ phiền phức.
Nhưng.
Không chạy còn tốt.
Hai người vừa mới khởi hành, Đại Địa Ma Nham Thú vốn du tẩu chẳng có mục đích, đột nhiên quay đầu, con ngươi to lớn trống rỗng tản ra quang mang u ám, trầm thấp quát:
- Hai Thần tộc!
Vân Phi Dương đang chạy trốn, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Loại Ma thú cao phẩm như Đại Địa Ma Nham Thú này có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ Ma tộc, Vân đại chiến Thần đã từng chém giết lâu dài cùng Ma tộc, tự nhiên nghe hiểu, nhưng nó lại nói hai Thần tộc.
Hai Thần tộc?
Vân Phi Dương nhìn về phía Lâm Chỉ Khê.
Chẳng lẽ, nàng cũng là Thần tộc?
- Đi mau!
Vân Phi Dương không có thời gian cân nhắc, bởi vì Đại Địa Ma Nham Thú đã đuổi tới, hắn vội vàng kéo Lâm Chỉ Khê chạy trốn.
- Ầm ầm!
Đại Địa Ma Nham Thú điên cuồng đuổi theo, âm thanh giẫm đạp khiến mặt đất chấn động, quấy nhiễu Trà bộ lạc cách đó mấy chục dặm
Apono đi tới, khi hắn nhìn thấy Thạch Thú nơi xa, nhất thời cả kinh.
- Không tốt, tên này lại xuất hiện!
Đại Địa Ma Nham Thú là hung vật cường đại nhất tiểu thế giới này, cách mấy năm thì xuất hiện một lần, Ma Linh chết dưới chân nó đếm không hết.
Bành bành bành!
Bộ lạc truyền đến tiếng trống.
Mấy vạn Ma Linh trong trấn né tránh, tuy thần sắc chúng bối rối, nhưng vẫn nhất định, mang theo già yếu tàn tật, từ cửa Tây chạy trốn.
Đại gia hỏa này một khi xuất hiện, sẽ công kϊƈɦ bộ lạc, sau khi công kϊƈɦ một ngày sẽ chìm vào trong đất, nhiều năm sau mới tỉnh lại.
Cho nên chỉ cần kịp thời tránh nó, trốn qua trời sáng thì an toàn.
- Lão Công đâu?
Trà Mộc tìm kiếm Vân Phi Dương trong đám người.
- Mau nhìn!
Đột nhiên, Apono quát.
Trà Mộc cùng tộc nhân đang chạy trốn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa Vân Phi Dương đang kéo Lâm Chỉ Khê chạy sang hướng khác, Đại Địa Ma Nham Thú lại đuổi theo phía sau không bỏ.
- Đại Gia dẫn nó rời đi?
- Quá vĩ đại!
Rất nhiều Ma Linh cảm động rơi nước mắt.
Tát Mạn và Tát Bỉ hiện ra sùng bái, vì bộ lạc, hắn dám dũng cảm dẫn dụ đại gia hỏa khủng bố này, vẻn vẹn điểm này đã đủ cho mình hiệu trung!
Nhưng.
Vân Phi Dương cũng không phải vì bọn họ, hắn đang bị để mắt tới thôi, bởi vì Ma thú Ma tộc và Thần tộc là tử địch trời sinh!
- Đáng giận!
Hắn kéo Lâm Chỉ Khê lăng không bay lên.
Rống!
Đại Địa Ma Nham Thú mở hai tay, quanh thân hiện ra lưu quang, vô số Thạch Trùy đánh tới hai người!
Mỗi một Thạch Trùy đều ẩn chứa lực kình hai ngàn trọng! Ma thú có thể đánh nhau cùng Thần thú Thao Thiết, dù chỉ có hai ngàn năm thọ nguyên, cũng rất mạnh!
- Không tốt!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Tốc độ Thạch Trùy quá nhanh, trốn không thoát.
- Mẹ nó!
Vân Phi Dương muốn tế ra tấm chắn nhỏ, nhưng vào lúc này, Lâm Chỉ Khê cản sau lưng hắn, hai tay giao thoa, lạnh lùng quát.
- Băng Ấn!
Tạch tạch tạch!
Trong hư không, hiện ra từng mặt băng tường.
Cùng lúc đó.
Ngọc thủ Lâm Chỉ Khê dán sau lưng Vân Phi Dương, thuần linh lực cường đại bạo phát, đánh bay hắn ra ngoài.
Xoát!
Vân Phi Dương bị đánh bay, bởi vì tốc độ quá nhanh, không có thời gian dừng lại ổn định thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngàn vạn Thạch Trùy phóng tới băng tường.
Tạch tạch tạch!
Băng tường trong nháy mắt vỡ nát, không chịu nổi một kϊƈɦ!
Lít nha lít nhít thạch chuy đánh về phía Lâm Chỉ Khê, Vân Phi Dương muốn rách cả mí mắt, giận dữ tê tâm liệt phế hét lớn.
- Không ——!