Năm ngày sau.
Lấy Lam gia cầm đầu, cường giả Long Hổ Thành xuất hiện tại trước thành Thiết Cốt Thành.
Nhân số chừng vài trăm người.
Bên trong đại bộ phận đều là Võ Giả tán tu của các Quận, bọn họ bởi vì gần Thiết Cốt Thành, cho nên cố ý đến xem náo nhiệt.
Long Hổ Thành lần này tới ba mươi tám tên Vũ Tông, sáu Vũ Vương!
Sáu tên Vũ Vương đều đứng giữa không trung, bạo phát khí tức Vương giả, Võ Giả xung quanh nhìn mà phát khϊế͙p͙!
- Chậc chậc.
Một tán tu cả kinh bật thốt.
- Không hổ là ngũ tinh thành trì, lại có nhiều cường giả Vũ Vương như vậy.
- Đúng vậy.
Có người phụ họa.
- Trận thế như thế, không kém ba mươi vạn đại quân ba quận chút nào.
- Vừa làm Thành chủ không bao lâu đã dám bắt dòng chính Lam gia, tên Vân Phi Dương này không muốn sống à?
- Tuổi còn trẻ rất dễ kϊƈɦ động
Mọi người nghị luận.
Không khó nhận ra, tất cả mọi người đều nghĩ Thiết Cốt Thành muốn xong đời.
Phải biết.
Ba mươi vạn đại quân chỉ được cái nhiều người, nếu bàn về bạo phát chân chính, Long Hổ Thành mạnh hơn nhiều lắm.
Dù có đại trận gia trì, bọn hắn tập thể xuất thủ oanh kϊƈɦ vài phút thù có thể phá vỡ trận pháp, cũng san Thiết Cốt Thành thành bình địa.
Nhưng bọn hắn rất khó hiểu.
Thành chủ Thiết Cốt Thành sao bắt được hai Vũ Vương kia, chẳng lẽ dùng thủ đoạn hèn hạ gì?
- A.
Vân Phi Dương đứng trêи thành lâu, cười nói:
- Người tới rất nhiều nha!
Lâm Nhược Hiên đứng bên cạnh chau mày, nhiều Vũ Vương đứng lơ lửng giữa trời như vậy, không khí giương cung bạt kiếm đến cực điểm mà tên này còn cười.
- Lâm Nhược Hiên!
Đột nhiên, một Vũ Vương đứng giữa không trung, phẫn nộ quát:
- Dám giữ con ta, lá gan Đông Lăng Quận các ngươi không nhỏ đó
Người này là gia chủ Lam gia, Lam Thành Lễ, cường giả Vũ Vương trung kỳ.
Lâm Nhược Hiên muốn mở miệng trả lời lại bị Vân Phi Dương ngăn lại, hắn cười lạnh nói:
- Lam gia chủ, con của ngươi đến Thiết Cốt Thành tìm phiền toái, phạm thành quy, tự nhiên phải nhận trừng phạt.
- Hừ.
Lam Thành Lễ lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, con ta lúc trước đi Đông Lăng thành nghe hát, bị ngươi vô duyên vô cớ đánh, ngươi còn có lý?
Có một số việc, nhất định phải để Võ Giả vây xem biết, không thể để cho người khác nghĩ rằng mình ỷ vào thế lực khi dễ tiểu hài tử.
Quả nhiên.
Võ Giả không rõ chân tướng bắt đầu nghị luận.
Khó trách dòng chính Lam gia lại náo Thiết Cốt Thành, nguyên lai là bị đánh.
Vân Phi Dương thật sự tìm chết.
Lâm Nhược Hiên cũng nhíu mày, hắn cũng không biết chuyện phát sinh tại Vi Quân Giải Ưu Lâu, hắn vẫn cho rằng đối phương tới nháo sự trước.
- Tiểu tử!
Hắn thấp giọng nói:
- Ngươi không gây phiền toái thì chết hả.
Vân Phi Dương cười cười.
Lam Thành Lễ âm mặt, nói:
- Ta mặc kệ Thiết Cốt Thành ngươi có quy định gì, dám giữ con ta, sẽ phải trả giá đắt.
Nói xong, muốn hạ lệnh Võ Giả Lam gia phá trận.
- Chậm đã!
Lão giả râu tóc bạc phơ bên cạnh ngăn cản.
Người này là trưởng lão Tôn gia bá chủ Long Hổ Thành, tên Tôn Thừa Trạch, tu vi đạt đến Vũ Vương hậu kỳ, thực lực mạnh nhất trong sáu Vũ Vương.
Sắc mặt Lam Thành Lễ hơi khó coi, nói:
- Tôn trưởng lão, ngươi
Tôn Thừa Trạch không để ý hắn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhược Hiên, thản nhiên nói:
- Lâm thành chủ, nghe nói Thiết Cốt Thành tháng sau sẽ đấu giá đan dược có thể đề bạt Vũ Sư?
- Không sai.
Lâm Nhược Hiên ngạo nghễ đáp.
Bàn về thực lực, hắn không bằng Tôn Thừa Trạch.
Nhưng dầu gì cũng là lão đại một quận, đối phương chỉ là trưởng lão một gia tộc, tự nhiên không thể bỏ thân phận.
- Thật có loại đan dược này?
- Lâm thành chủ là chủ nhân nhất Quận, hẳn sẽ không nói mạnh miệng.
Nghe được chính miệng Lâm Nhược Hiên thừa nhận, tán tu xem náo nhiệt có mấy phần tin tưởng.
Con ngươi Tôn Thừa Trạch hiện lên hưng phấn, chợt che giấu đi, thản nhiên nói:
- Xin hỏi Lâm thành chủ, có bao nhiêu khỏa Vũ Sư Đan?
- Cái này…
Lâm Nhược Hiên nhìn về phía Vân Phi Dương.
- Không nhiều.
Vân Phi Dương cười nhạt nói:
- Cũng chỉ có mười khỏa mà thôi.
Mười khỏa?
Đám người sợ hãi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như loại đan dược này chân thực tồn tại, chắc Thiết Cốt Thành chỉ có một khỏa lấy ra đấu giá oi.
Mấy tên Vũ Vương khác cũng lộ ánh mắt tham lam.
Với cảnh giới bọn họ, phục dụng Vũ Sư Đan không có hiệu quả, nhưng cho thiên tài kiệt xuất nhất gia tộc phục dụng, để bọn hắn trong thời gian ngắn nhất đột phá cảnh giới cao hơn.
Gia tộc, muốn trường thịnh bất suy, rất coi trọng hậu bối thiên tài.
- Rất tốt.
Tôn Thừa Trạch cười nói:
- Vậy đưa mười khỏa Vũ Sư Đan này cho lão phu đi.
Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi.
- Cho ngươi?
Tôn Thừa Trạch cười nhạt nói:
- Không muốn?
Ngôn ngữ kia, biểu tình kia, thật giống như một ngón tay đã có thể bóp chết Vân Phi Dương, nghiền ép Thiết Cốt Thành vỡ nát.
- Con mẹ nó!
Vân Phi Dương mắng:
-Dưới gầm trời này lại còn có loại người vô sỉ ngu xuẩn như thế!
Khóe miệng Lâm Nhược Hiên co giật nghĩ thầm, ai có thể vô sỉ hơn ngươi?
Tôn Thừa Trạch cười lạnh, nói:
- Tiểu tử, chỉ cần giao ra Vũ Sư Đan, xác định thật giả, lão phu có thể bảo vệ Thiết Cốt Thành.
- Tôn trưởng lão!
Sắc mặt Lam Thành Lễ trở nên khó coi.
Nếu như tiểu tử kia giao ra, Tôn gia trưởng lão làm hậu thuẫn cho hắn, mình thật không thể làm loạn.
- Hắc hắc.
Vũ Vương nhỏ gầy bên cạnh cười nói:
- Tôn trưởng lão, Vũ Sư Đan là đồ tốt, Tôn gia các ngươi không thể độc hưởng .
- Đúng đó.
Ba người khác cũng phụ họa.
Bọn họ tới đây cũng chỉ vì Vũ Sư Đan, tự nhiên muốn kiếm một chén canh.
Tôn Thừa Trạch biết nếu mình độc chiếm, mấy gia tộc kia khẳng định không vui, hắn nói:
- Tôn gia muốn năm viên, còn lại các ngươi chia.
- Cái này…
Bốn Vũ Vương hơi trầm ngâm, rồi nói:
- Được.
Tôn gia tại Long Hổ Thành gia đại nghiệp đại, cường giả Vũ Vương hậu kỳ đã có hai, bọn họ không dám yêu cầu xa vời, có một khỏa cũng không tệ.
- Mẹ nó!
Vân Phi Dương nắm quyền, mục quang lãnh lệ.
Bọn Vũ Vương này thật sự cho rằng Vũ Sư Đan là của bọn họ?
- Tiểu tử.
Vũ Vương nhỏ gầy cười nói:
- Chỉ cần ngươi giao Vũ Sư Đan ra, Chu gia ta cũng sẽ đứng bên ngươi.
Ba Vũ Vương khác cũng tỏ thái độ.
- Các ngươi!
Lam Thành Lễ tức giận sắp nổ phổi.
Hắn biết, những người này từ Long Hổ Thành đếngx đây cunvì Vũ Sư đan, không có hỗ trợ hắn.
Mà không thể nhịn là bọn họ vì đan dược lại đứng bên phía Vân Phi Dương!
- Lam gia chủ.
Vũ Vương Chu gia cười nói:
- Chỉ cần Vân thành chủ giao ra Vũ Sư Đan, để lại năm viên, chúng ta năm nhà mỗi người một khỏa, việc này coi như xong đi.
- Không sai.
Mấy Vũ Vương cũng tính đường hòa.
Bọn họ vì Vũ Sư đan mà đến, nếu như động khẩu có thể cho đối phương chủ động lấy ra, vậy tận lực không động thủ.
Dù sao, khi dễ một Đông Lăng Quận nhỏ yếu, thực sự không có ý nghĩa.
Hai mắt Lam Thành Lễ phun lửa.
Mẹ nó, đối phương khi dễ dòng chính Lam gia ta, đổi lại nhà các ngươi, ta cũng sẽ nói như vậy!
Vân Phi Dương chắp tay cười nói:
- Chư vị, phòng ngự trận đã triệt tiêu, sự việc có quan hệ Vũ Sư Đan, còn mời vào thành nói chuyện, ta hướng Lam gia chủ nói lời xin lỗi.
Tôn Thừa Trạch nói.
- Cũng tốt.
Nói xong bay xuống.
Vũ Vương khác cũng nhao nhao rơi xuống, cất bước đi vào Thiết Cốt Thành.
Lam Thành Lễ chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, hắn hiện tại đã hiểu rõ, có bọn lão gia hỏa này, mình muốn dạy dỗ Vân Phi Dương sẽ rất khó khăn.
Chỉ là.
Thiết Cốt Thành có thể tùy tiện đi vào sao?