Thành phố vào đêm, những ngọn đèn hoa lệ thi nhau nở rộ, ánh sáng lan tỏa như khoác lên màn đêm một chiếc áo màu lam tràn đầy năng lượng, trên trời dưới đất, nơi nào mới là thiên đường thật sự?
Một chiếc xe hơi xa hoa đỗ lại hòa vào hàng ngũ những chiếc tới trước, nơi đây không phải hội triển lãm xe hơi nổi tiếng, chỉ là bãi đỗ xe của một quán ăn xa hoa tiếng tăm lừng lẫy về đêm trong thành phố S mà thôi, từ bãi đỗ xe muốn vào quán ăn đêm phải đi qua một thông đạo thật dài, không có thẻ hội viên, cho dù ngươi ngồi trên núi vàng cũng không có cách nào bước vào nửa bước.
Đi qua thông đạo vào thang máy lên lầu chín, âm nhạc đinh tai nhức óc khiến tai người đau nhức, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa hàng hiệu, trên sân nhảy giày cao gót đan xen tóc dài lay động thỏa thích phơi bày hấp dẫn, mồ hôi nhễ nhại, trong không gian ngọn đèn lờ mờ chớp tắt, luồng rượu vang đỏ trong ly thủy tinh chiết xạ ra ánh sáng mê say.
Phía sau sân nhảy chính là một tiểu lâu đơn độc, dưới thang lầu tràn đầy bảo tiêu mặc đồ đen, hiển nhiên chủ nhân nơi này lai lịch không nhỏ.
Quản lý quán ăn đêm tự mình mang theo một nhóm tuấn nam mỹ nữ đi qua hàng rào bảo tiêu tiến lên trên lầu, trên ghế sa lon là một nam nhân anh tuấn, tây trang màu lam chế tạo thủ công khéo léo hở ra một nút áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, tay trái cầm nửa điếu xì gà đang cháy dở, tay phải cầm một chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ.
“Charles tiên sinh, đây đều là người được chúng ta chọn lựa, tuyệt đối là tốt nhất.” Quản lý bắt đầu đem người tâng bốc, vài tuấn nam mỹ nữ lần lượt đứng vững chờ kim chủ chọn.
Rút một hơi thuốc, Charles uống một ngụm rượu, đường nhìn quét lần lượt từ trái sang phải, phụ nữ… tạm thời không có hứng thú, đàn ông… người này quá nữ tính, người kia quá nhỏ gầy… Vẫn còn một dáng dấp tuấn tú coi như thuận mắt.
Charles híp mắt, hướng thuộc hạ một bên ngoắc ngón tay, thuộc hạ lập tức lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho quản lý.
“Ngày hôm nay phải chơi thỏa thích, không say không về.” Charles lung lay lắc lắc đứng dậy, đi tới bên người thanh niên coi như tuấn tú, híp mắt đưa tay giữ cằm nam tử nâng lên, nhả ra một vòng khói, “Tên gì?”
“Ông chủ, ta là Lý Hoàn. » Thanh niên thấp giọng trả lời.
Charles cười cười, đưa tay ôm thanh niên hôn xuống : « Lý Hoàn, rất tốt, a… Tên này, không tệ, nghe không kém tên Đường Phong bao nhiêu, có muốn theo tôi ? »
« Muốn, tôi muốn theo ông chủ. » Thanh niên thân hình nhỏ nhắn không chịu nổi kích động mà trả lời, ai cũng biết kim chủ này không có sở thích quái dị đặc biệt vừa nhiều tiền, lại vừa đẹp trai anh tuấn.
Charles có chút nhíu mày, đáp ứng thực nhanh, không có một chút hài hước giống như người kia.
Quên đi, cũng may là vóc người không tệ, bề ngoài cũng thuận mắt, đem đi làm ấm giường cũng không đến nỗi.
Hắn sẽ quên Đường Phong, không phải chỉ là một tiểu minh tinh xuống dốc cùng một người đàn ông có giao dịch một tháng với hắn thôi sao, hắn Charles cho tới bây giờ chưa từng quay đầu lại.
Trước đây không có, hiện tại không có, tương lai lại càng không có.
Charles cười ha ha ôm người đi xuống lầu : « Theo tôi về nhà ! »
Lúc này hẳn là Đường Phong đã rời khỏi biệt thự của hắn, hắn phải cùng tân sủng chơi đùa thoải mái một phen trong phòng của Đường Phong ! Đem mùi vị thuộc về nam nhân kia tiêu trừ, sạch sẽ, một chút không dư thừa.
Hai giờ sau đó, một người trẻ tuổi chạy ra từ trong biệt thự của Charles, thuộc hạ đem thanh niên đang hoang mang đưa trở về.
« Thật đáng chết… » Charles ôm đầu ngã người trong căn phòng vắng vẻ, đem suy nghĩ dời lên cái chăn, dường như vẫn còn vương lại chút mùi vị của người kia, hắn đem chăn cuốn lại ôm vào trong ngực, từ từ chìm vào giấc ngủ.