“Anh bây giờ cảm thấy cuộc sống mình không có gì là không tốt phải không, cho nên anh vô tình để cho con gái anh bước vào thế giới đầy cạm bẫy này”. Đường Phong lắc đầu “Mặc kệ sau này con bé có thừa kế sự nghiệp của anh hay không, hay là có một cuộc sống của riêng nó, nhưng dù sao con bé vẫn còn nhỏ, làm một đứa con nít thì đáng lẽ ra phải được trải qua tuổi thơ vô tư, hạnh phúc chứ không phải bị người lớn điều khiển sau lưng như vậy.”
“Xuỵt!” Albert vươn ngón trỏ đặt lên môi Đường Phong.
Trong mắt hàm chứa ý cười, người đàn ông trước mặt Đường Phong vẫn không nói lời nào, sau đó mới rút ngón tay lại “Cám ơn cậu đã quan tâm tới Tiểu Annie.”
Tuy rằng đối phương không nói rõ ràng, nhưng Đường Phong biết Albert không muốn cậu nói đến chuyện của Annie, cậu chỉ có thể khẽ thở dài trong lòng, Albert là cha của Annie, việc cậu có thể làm cho Annie rất ít, muốn quan tâm nhiều hơn cũng không thể.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Đường Phong ngồi xuống giường, cậu cảm thấy Albert không chỉ đơn thuần là đến xem cậu và Annie chơi đùa.
“Cậu không nên lúc nào cũng dùng thái độ cảnh giác đối với tôi, hơn nữa cái tên Charles dưới lầu …” Albert hơi dừng lại, đi tới đứng trước mặt Đường Phong “Tôi đã gặp qua nhiều chuyện như thế này, những người có vẻ bề ngoài xa hoa thường chiếm được tình cảm của người khác, còn Quasimodo lương thiện lại chỉ có thể chui rủi trong giáo đường để rung chuông, sống cuộc đời cô độc lẻ loi, bị người đời tẩy chay oán hận”.
“Vẻ bề ngoài của anh thật không bình thường, và mấy lời giả dối kia thì không có chút nào cảm động hết”. Đường Phong nói thêm “Còn về phần trong lòng anh có lương thiện hay không, theo tôi nghĩ thì một người lương thiện lương sẽ không kéo chính con gái của mình vào cuộc ganh đua của người lớn.”
“Cậu rất thích Annie.”
“Cô bé là một bé gái đáng yêu.”
Albert cười cười: “Tôi thật vui vì cậu thường xuyên giành thời gian để trò chuyện với nó, còn tôi thì không có chút kiên nhẫn nào để làm những việc như vậy.”
Không muốn lãng phí nhiều thời gian để nói chuyện của Annie, nên Albert nhanh chóng đổi đề tài “Mấy chuyện này nói sau đi, bây giờ thì chuyện quan trọng hơn đó chính là, tôi đã ra tay cứu cậu ở Nam Á.”
“Cám ơn.” Nhưng chẳng phải anh cũng đã ăn sạch tôi trên giường đó sao, Đường Phong không nói nửa câu sau, cậu đợi Albert nói tiếp.
“Tôi biết cậu đối với tôi có một chút hiểu lầm, nhưng cậu không thể nghi ngờ tôi, tôi không có làm gì tổn thương đến cậu, đúng không?” Từng bước đi tới, Albert nhẹ nhàng nói rõ.
“Điều này tôi thừa nhận.” Nhưng đối với thái độ dễ dàng thay đổi của Albert, Đường Phong tin rằng người đàn ông này thế nào rồi cũng sẽ trở mặt.
“Cậu gần đây gặp không ít phiền phức, xem xem, cứ bị hai tên kia quấy rối suốt.” Albert khẽ đưa tay chạm vào má Đường Phong, cậu hơi nghiêng người tránh né.
Albert cười cười, rất tự nhiên rút tay về.
“Tôi chỉ không muốn cậu bị nguy hiểm mà thôi” Giọng nói nghe vô cùng chân thành.
“Như vậy, anh có biện pháp gì sao?” Đường Phong lựa chọn lắng nghe động tĩnh phía dưới lầu còn hơn là hô hoán báo cho Charles và Lục Thiên Thần biết, nếu Albert có thể lợi dụng Annie để đưa cậu đến đây, thì hẳn nhiên anh ta đã sớm cho người bao vây căn nhà này.
Bất kể là Charles, Lục Thiên Thần hay Albert, những người đàn ông này đều có chung một đặc điểm, đó là rất cẩn trọng trong mọi việc, không bao giờ để cho đối phương có thể kịp trở tay.
Nói không chừng dưới những người dưới lầu đều đã bị Albert khống chế.
“Rời bỏ Charles và Lục Thiên Thần, tại sao trải qua nhiều việc như vậy mà cậu lại không thể vứt bỏ bọn họ?” Giọng điệu hơi nhanh, Albert dường như không ngại nói lớn tiếng để những người phía dưới có thể nghe thấy được “Chỉ có tôi, chỉ có mình tôi mới có khả năng mang đến cho cậu sự an toàn và quyền lực thật sự.”
“Người ngoài lúc nào cũng cho rằng tôi là một con người nguy hiểm, chắc cậu cũng đã từng nghe qua những lời đồn đãi như vậy, nhưng bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc, hay hiểu rõ về tôi, kẻ rung chuông luôn luôn bị hiểu lầm và dễ bị tổn thương, nhưng chỉ có Esmerlda mới có thể nhìn thấy được sự lương thiện trong con người tôi.” Albert ngừng lại, tiến đến gần hơn một chút, nhẹ nhàng khom xuống, mặt đối mặt với Đường Phong.
Albert nhìn vào mắt Đường Phong, nói: “Cậu muốn tôi… chờ cho đến khi nào?”
Trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
“Chí ít Quasimodo sẽ không ép buộc Esmeralda làm những việc mà nàng ấy không thích” Đường Phong chìa tay chạm vào khuôn mặt hơi lạnh của Albert, làm cho Albert hơi híp mắt lại.
“Vì sao anh không chịu đối mặt với thực tế hả Albert, cái anh gọi là rung động thật ra chỉ là nhằm thỏa mãn ham muốn cá nhân của anh mà thôi, Quasimodo tuy rằng bề ngoài xấu xí, nhưng trái tim hắn chí ít vẫn còn lương thiện” Ánh mắt Đường Phong dần trở nên sắc bén hơn “Anh còn muốn sống trong giấc mộng anh tự thêu dệt này bao lâu nữa?”
“Quasimodo nếu có một đứa con gái, hắn sẽ không để con gái hắn đi lừa gạt người khác, hắn lại càng không cưỡng ép Esmeralda lên giường khiến cho nàng ấy phải chán ghét, mặc kệ anh lợi dụng con gái anh, hay bây giờ anh có nói những điều tốt đẹp trước mặt tôi đi nữa, chung quy anh làm tất cả cũng chỉ vì lợi ích cho bản thân anh.”
Nói một hơi nhiều như vậy, Đường Phong vịn lấy vai của Albert: “Cho tới lúc này, anh cũng chỉ yêu có bản thân mình, chẳng qua là không ai dám nói với anh vậy thôi Albert”
“Vờ như mình là người bị hại, giả đò riết cũng sẽ thành thói quen, anh luôn cảm thấy thế giới này có lỗi với anh, không ai hiểu rõ anh.” Đi tới vài bước, Đường Phong cảm thấy bây giờ tỏ ra yếu thế không phải là một biện pháp hay.
Vẻ mặt Albert dần trở nên cứng lại, nhìn chằm chằm Đường Phong một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, có một chút tự giễu, càng làm cho người khác khó hiểu.
“Cậu muốn đi à?” Albert hỏi.
“Đúng vậy.” Đường Phong trả lời.
“Vậy cậu đi đi.” Trên mặt thu lại dáng vẻ tươi cười, Albert xoay người không hề nhìn Đường Phong, “Đừng cho tôi có thời gian để hối hận.”
Không chút do dự, Đường Phong đứng dậy đi tới cửa, lúc khép cửa lại, cậu hơi chần chừ nhưng cũng nhanh chóng rời đi.
. . .
. . .
Dưới lầu, Charles và mọi người dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, người giả làm cha Annie còn mở phim cho bọn họ xem, âm thanh không nhỏ, đủ để át đi những tiếng động trên lầu.
“Sao xuống nhanh vậy?” Charles cười cười, lúc quay đầu lại thì thấy sắc mặt Đường Phong không được tốt lắm.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Phong trực tiếp đi đến vỗ vai Charles.
“Làm sao vậy bảo bối?” Charles còn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Charles tin vào trực giác Đường Phong, Charles lập tức theo cậu đi ra khỏi cửa, Lục Thiên Thần sau đó cũng đi theo.
Trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống, Đường Phong nói “Chạy nhanh lên.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Thiên Thần nhìn ra cửa xe hỏi.
Đường Phong không mở miệng, chỉ là lúc nhìn qua gian phòng trên lầu, Lục Thiên Thần và Charles cũng nghiêng đầu nhìn lên, Albert đang đứng đó nhìn bọn họ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Đúng là, chết tiệt thật.” Charles lập tức khởi động xe, nhanh chóng chạy đi, trên đường còn hằn lên một lằn trắng do bánh xe để lại.
“Hắn ta thật đúng là âm hồn bất tán.” Charles một bên lái xe một bên chửi rủa.
Đầu hùng to xác lập tức quay sang hỏi han Đường Phong: “Bảo bối, bọn chúng không làm gì cậu chứ?”
Albert và Đường Phong cũng đã nói chuyện riêng với nhau trong phòng nhiều phút.
“Anh nghĩ trong thời gian ngắn vậy thì tôi có thể bị Albert làm gì chứ?” Đường Phong hít một hơi, lắc đầu cười khổ: “Tôi thật không ngờ Albert lại có thể đem chính con gái mình ra làm mồi nhử”
“Ai biết được, nói không chừng cái tên khốn kiếp ấy trong vài phút là có thể phát tiết.” Charles cáu gắt buột miệng.
Lục Thiên Thần ho nhẹ vài tiếng: “Chắc hẳn là tên đó đã nói gì đó, trông vẻ mặt của hắn không được vui cho lắm.”
“Đừng hỏi tôi chuyện này nữa, cũng đừng nhắc tới hắn, tôi đã chửi hắn một trận, chuyện là như vậy đấy.” Đường Phong tựa lưng vào ghế, “Hắn buông tha tôi thì tốt, không buông tha tôi thì tôi cũng mặc kệ.”
Lục Thiên Thần yên lặng cầm lấy tay Đường Phong, người kia nhìn thoáng qua Lục Thiên Thần nhưng không nói lời nào.
“Tôi thật muốn giết cái tên biến thái đó.” Charles vỗ vào tay lái.
“Nếu như vừa rồi hắn muốn giết chúng ta, nói không chừng chúng ta đã chết hết.” Lục Thiên Thần không ngại tạt cho Charles một chậu nước lạnh.
Đường Phong hai tay xoa xoa: “Đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi.”
“Xem ra cuộc chiến vẫn còn dài.” Lục Thiên Thần cũng không dự định dừng lại, sau đó nhìn vào mắt Charles “Nhưng tôi tin tưởng Charles-của-chúng-ta có thể bảo vệ tốt cho cậu.”
Giống như ban nãy, bọn họ không hề biết gì mà chỉ ngồi xem TV dưới lầu, trong khi Đường Phong một mình ở trên lầu đối mặt với Albert.
Đúng là bảo vệ chu đáo thật.
Khẽ hừ một tiếng, Charles không thèm để ý Lục Thiên Thần đang cố tình mỉa mai mình.
Bay thẳng từ Anh Quốc về nước, Charles quyết định dùng hành động thể hiện quyết tâm của mình, mặc kệ Đường Phong có đồng ý hay không, Charles lập tức tăng số lượng vệ sĩ bảo vệ cậu.
Có thể đề phòng Albert hoặc là những mối nguy hiểm khác đang de dọa Đường Phong, ai cũng không thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra.
Những việc không biết trước thì không cần phải ngày nào cũng canh cánh trong lòng, Đường Phong tạm thời gác chuyện Albert sang một bên, bởi vì sau khi cậu trở về thì phải tham gia một cuộc hộp hội nghị, hội đồng quản trị sẽ tiến hành thay đổi quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Thần vào Thứ sáu.
Vết thương của Lục Thiên Thần đã đỡ hơn nhiều, Đường Phong thật ra rất bội phục khả năng khôi phục năng lực của hai tên hỗn đản này, bất quá để tránh cha của Lục Thiên Thần biết được, sáng cùng ngày hôm ấy khi đến công ty, Đường Phong chỉ đi một mình, mặc dù Charles cứ khăng khăng phải đi theo với cậu cho bằng được.
Sau tất cả những việc đã trải qua, dường như có người quyết tâm đoạt lấy quyền quản lý công ty từ tay Lục Thiên Thần.