Ô tô chạy đi nhanh chóng, ở trong xe giữa chỗ lái xe cùng phía sau có một tấm ngăn khiến cho người ngồi phía sau không cần lo lắng cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ bị tài xế nghe thấy.
“Charles… Anh ấy làm sao vậy?” Trên đường trở về, Đường Phong nhịn không được mà hỏi Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh.
Từ lúc Charles dẫn cậu đi gặp Albert lần đó, Đường Phong đại khái đã đoán được sinh ý mà họ làm sẽ không hề đơn giản, huống chi Lục Thiên Thần cùng Charles chưa từng có chút cấm kỵ khi đàm luận trước mặt cậu, nói đủ thứ đông tây, ngược lại là Đường Phong khi nghe bọn họ nói đến chuyện không nên nghe liền tự động đứng dậy rời đi.
Hiện tại kinh động đến cả hình cảnh quốc tế ở Anh, thật không biết Charles lại làm cái quỷ chuyện xấu gì.
“Không cần lo cho hắn, hắn cùng tổ chức hình cảnh quốc tế quan hệ rất tốt”, Lục Thiên Thần lại ở cuối bỏ thêm hai chữ, “tổng bộ”.
Ý là phân bộ ở Anh cùng Charles có quan hệ không quá tốt.
“Nghe như các anh thường xuyên giao tiếp với hình cảnh quốc tế vậy.” Cậu dựa lưng vào ghế da màu đen chậm rãi nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên giao tiếp với hình cảnh quốc tế, có mấy lần thiếu chút nữa chịu không nổi rồi, Đường Phong chỉ có thể thôi miên chính mình, làm cho mình cảm thấy đây là đang đóng phim.
Nhưng trong lòng cậu biết rỗ, đây không phải là đóng phim.
“Chúng ta cùng bọn họ có quan hệ tốt.” Lời nói của Lục Thiên Thần nghe thế nào đều quỷ dị.
“Thực sự là… nhìn- không- ra- tới.” Đường Phong nhịn xuống, cậu không muốn trợn mắt trắng.
Lục Thiên Thần đột nhiên cong khóe miệng, sau đó liền nhích người lại gần Đường Phong, thẳng đến vai hai người dựa vào nhau, ánh mắt chuyên chú của người này nhìn kỹ người nào đều giống như cây châm đâm vào trên người của người đó, nghĩ không phản ứng đều không được.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
“Ngữ khí vừa rồi của cậu…” Khóe miệng của Lục Thiên Thần có chút run run, tựa hồ đang nghẹn cười, “Rất khả ái.”
Khả ái?
Rất khả ái?!
Đường Phong quay đầu liếc mắt trừng Lục Thiên Thần: “Cám ơn quá khen!”
Cậy vừa nói xong, Lục Thiên Thần giống như một đứa trẻ to xác giang hai tay ôm lấy cậu, sau đó đem cả người dựa vào trên người Đường Phong.
“Anh bị gì vậy?”
Tối hôm nay người này chịu cái gì kích thích vậy? Đột nhiên một chút nói cậu khả ái lại một chút ôm cậu, bình thường đột nhiên nhào lại ôm như vậy cũng chỉ có Charles đầu hùng kia, là cái gì lại khiến Lục Thiên Thần cũng nhiễm phải bệnh của Charles rồi? Đường Phong cười khổ không ngớt.
Thiệt tình, cậu cũng không phải mật, ôm cậu làm cái gì?
Lục Thiên Thần ở trên người cậu hít một hơi thật sâu, lại nhè nhẹ phun ra, liên tục nhiều lần mới chậm rãi ngẩng đầu: “Phim rốt cục kết thúc.”
“Nói đúng ra thì vẫn chưa, mấy tháng sau có thể sẽ đi tham gia lễ điện ảnh, chờ đến lúc chiếu phim tôi còn phải đi tuyên truyền cùng họ.”
Đường Phong cũng tùy ý để cho Lục Thiên Thần ôm cậu, cậu chỉ có chút thắc mắc là vì sao Lục Thiên Thần đột nhiên làm vậy, cũng có một nguyên nhân là cậu đã quen với việc cùng đối phương làm ra hành vi thân thiết.
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
“Cậu thật sự tích cực đi đả kích người khác.” Lục Thiên Thần ngẩng đầu lên hôn lên môi của cậu, “Nếu như có cảnh sát đến tìm cậu lần nữa lập tức nói cho tôi biết, cậu có quyền không tiếp nhận nghi vấn của bọn họ.”
Đường Phong chưa từng làm qua chuyện xấu đương nhiên có thể cự tuyệt tiếp nhận bị tra hỏi, nhưng vấn đề là cậu có thể cự tuyệt hợp tác với cảnh sát cả đời sao?
Ngay từ đầu cậu cho rằng giữa cậu với Lục Thiên Thần cùng Charles không hề có chút bền vững, cũng không có gì đặc biệt.
Không sai, cậu có hảo cảm với hai người họ, thậm chí cũng có phát sinh quan hệ thân mật, chỉ là cho tới bây giờ Đường Phong cũng không có nghĩ tới cùng đối phương nghiêm túc thực sự.
Gánh vác trách nhiệm như vậy không thích hợp với cậu, không thích hợp với Lục Thiên Thần, cũng không thích hợp với Charles.
Mà có một số việc khi cậu biết càng nhiều, thì đại biễu giữa bọn họ có sự vướng mắc ngày càng sâu, giống như những sợi tơ được một con nhện phun ra chậm rãi từng sợi từng sợi, cho đến cuối cùng biến thành một cái lưới lớn.
“Lục Thiên Thần.” Đường nhìn của Đường Phong rơi vào nơi góc xe, trong mắt cậu hiện lên một tia giãy dụa.
Cuối cùng vẫn hỏi: “Anh cùng Charles…. Rốt cuộc là làm cái gì?’
Một trận trầm mặc an tĩnh.
“Xem như tôi không có hỏi.” Đường Phong vội nói.
“Đã nói ra, thế nào xem như không nói?” Ngón trỏ của Lục Thiên Thần đặt trên môi cậu, hắn vẫn duy trì tư thế ôm Đường Phong, giống như làm vậy giúp hắn thoải mái hơn… “Tôi cùng Charles làm chung sinh ý, lúc học đại học vừa lúc chung lớp, có tín nhiệm cùng giao tình, cho nên chúng tôi hợp tác cùng một chỗ.”
Đường Phong tỉ mỉ lắng nghe, Lục Thiên Thần nói vài câu liền ngừng lại.
“Không còn gì nữa?”
Lục Thiên Thần thuận thế đem Đường Phong áp đapr, hắn nhìn người dưới thân: “Vì sao cậu lại muốn biết?”
“Đây là bí mật của anh?” Đường Phong hỏi ngược lại.
« Không, chỉ là biết quá nhiều đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện tốt. »
« Anh nói phân nửa rồi mới nói cho tôi biết không nên nghe, chẳng lẽ không cảm thấy quá muộn sao ? »
Đời trước chuyện gì cậu cũng đã trải qua, cũng đã trải nghiệm nhân sinh một lần, không ngại đời này có thêm một ít chuyện kích thích.
Đường Phong nhíu mày : « Nói tiếp cho xong đi. »
Lục Thiên Thần cúi đầu, môi nhẹ nhàng đụng vào vành tai của cậu, chậm rãi phun ra hai chữ.
« Buôn lậu. »
…
…
Sau khi quay phim kết thúc mọi người đều có chuyện riêng phải làm, Đường Phong cùng các nhân viên tán gẫu, tuy rằng nói trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn, nhưng đã là người của giới giải trí, khả năng có lần hợp tác thứ hai trong tương lai vẫn rất lớn.
Trước khi Đường Phong về nước đạo diễn Lý Nguy có dặn qua, công ty sẽ vì Đường Phong an bài một ít hoạt động cùng tuyên truyền, bọn họ hẹn đến lúc khai mạc lễ điện ảnh thì gặp lại.
Trước khi trở về Đường Phong đơn độc hẹn Kino đi ăn một bữa cơm, hai người nói chuyện gì không có ai biết, nhưng cuối cùng bọn họ là nắm tay nhau giảng hòa.
Cứ như vậy đã kết thúc ba tháng quay phim, Đường Phong cùng Lục Thiên Thần vào một ngày cuối thu ngồi máy bay về nước.
Thoải mái dựa người vào ghếm đường nhìn chậm rãi dời từ trời xanh mây trắng trở về, Đường Phong ngửa đầu chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cần qua thêm mấy tháng nửa thì Fiennes qua đời tròn một năm rồi, đó cũng là năm đầu tiên cậu sống lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như bãi biển bị ánh mặt trời phơi đến nóng rực lại được những hạt cát vàng che lấp lại, thân thể người này lại có kỹ ức người khác, có đôi khi cậu thậm chí có suy nghĩ cậu rốt cuộc là ai.
Nhất là sau khi sống lại lần đầu tiên tiếp xúc với điện ảnh, một khắc nhận được kịch bản kia, đến lần đầu tiên quay phim cùng đạo diễn, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy mình vẫn là Fiennes đứng trên võ đài quốc tế, không có chết không có thay đổi thân phận, tất cả đều vẫn còn nguyên dạng.
Lại mở mắt ra, cậu biết cậu xác thật là ai.
Ngoài cửa sổ những đám mây vẫn lững lờ trôi, trôi qua núi cao, trôi qua biển rộng cũng chưa từng cải biến.
Dường như tim của cậu, cũng không có thay đổi qua.
« Đang suy nghĩ gì ? » Ngồi đối diện với Đường Phong, Lục Thiên Thần vẫn một mực nhìn cậu.
Hắn thấy được ánh mắt của Đường Phong khi nhìn về phía bầu trời kia, phảng phất tất cả đều được người này thu hết vào đáy mắt, phảng phất như bầu trời cùng biển rộng mà họ rất quen thuộc có bao nhiêu tráng lệ cùng xinh đẹp.
Trời và đất, hoa và cây cỏ, chúng nó vĩnh viễn đều có ở trên thế giới này.
Có một số người đi ngang qua đám cây cây cỏ cỏ cũng sẽ không dừng bước chân của họ lại, có một số người mỗi ngày đều sống dưới bầu trời cũng đã quên thỉnh thoảng ngẩng đầu đi nhìn bầu trời xanh to lớn.
Hắn thấy được từ trong mắt Đường Phong, là ước mơ cùng hi vọng của người nam nhân này gửi gắm vào tương lai.
Một màn này khiến hắn nhớ đến hình ảnh cuối cùng trong phim khi tu sĩ Đường ngắm nhìn trời cùng biển, hắn sẽ không can thiệp vào việc Đường Phong đi đóng phim, từ lần đầu tiên hắn thấy được biểu hiện của Đường Phong trong màn ảnh, Lục Thiên Thần chỉ biết người này thuộc về màn ảnh lớn.
Đường Phong trong hiện thực sẽ không khiến cho người gặp lần đầu sẽ dản sinh tình cảm đặc biệt, thế nhưng Đường Phong trong phim ảnh có một loại ma lực vô hình, hấp dẫn tất cả những người xem điện ảnh phải đi nhìn kỹ cậu.
Đây rốt cuộc là một loại mị lực trời sinh ra vì điện ảnh mà tồn tại.
« Tôi đang suy nghĩ tôi rốt cuộc là ai, sau đó cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc, mặc kệ tôi là ai, tôi hiện tại ở nơi đây, mặt trời vẫn mọc lặn như cũ thủy triều vẫn lên xuống như vậy, mà nhân sinh của tôi là phải tiếp tục tiến về phía trước. » Đường nhìn dần chuyển dời từ ngoài cửa sổ lên trên người Lục Thiên Thần, Đường Phong cong khóe môi « Tên chỉ là một loại xưng hô cho tiện mà thôi, dù cho tôi sửa tên lại, gọi là Đường Tam hay Đường Thất, tôi vẫn là tôi. »
« Đồng dạng, một người mất đi ký ức thì hắn vẫn là hắn, như vậy, cậu bây giờ là ai ? » Lục Thiên Thần vung lên khóe môi, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên má trái của hắn, hai mắt ẩn trong bóng ma, hắn tiện tay đem cửa sổ đóng lại, ánh mặt trời có chút quá mức chói mắt rồi.
« Tôi chính là tôi, tôi của hiện tại. »
Đường Phong cười đến giảo hoạt, cậu biết Lục Thiên Thần muốn hỏi gì, cậu không ngại nói, thế nhưng cậu càng muốn nghe chính miệng Lục Thiên Thần hỏi cậu.
Giảo hoạt trong mắt chàng trai chạy không khỏi hai mắt của Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần mỉm cười, hai tay của hắn chống lên bàn hướng Đường Phong đè thấp nửa người trên, ánh mắt lấp lánh như bị ánh mặt trời nhiễm vào.
« Dạo này trong lúc rãnh rỗi, tôi có xem một ít phim của thần tượng của cậu, Fiennes. »
« sau đó ? »
« Diễn xuất của anh ta rất tuyệt, tôi đối với điều này không có bất luận nghi vấn gì, cũng thật đáng tiếc khi không sớm một chút xem phim của anh ta. »
« Cho nên ? »
« Ở trước mặt cậu, tôi nên xưng hô cậu là Đường Phong hay là Fiennes ? »
« Hiện tại đến xem, vẫn là Đường Phong đi. »
Nam nhân cười đến con mắt đều mị lên, đây chính là bí mật nho nhỏ không tính là bí mật của cậu.
—————- Quyển hai – Hoàn ——————