Được Cố An Kỳ đồng ýĐường Tâm Tâm ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Cố An Kỳ đang đọc tạp chí,dường như thấy rất hứng thú: “Ôi chao? Cô cũng thích tạp chí《Lolita》 à?”
“Tiện tay lật vài trang thôi.” Cố An Kỳ cười, tiếp tục lật tạp chí để đọc.Không nói ra không có nghĩa trong lòng Cố An Kỳ không hiểu ý đồ củaĐường Tâm Tâm. Đường Tâm Tâm nếu đã đến đây, chắc chắn đã có sự chuẩnbị, sẽ còn chiêu ở phía sau chờ cô đi tới. Tuy cô biết Đường Tâm Tâmkhông có ý tốt gì nhưng cô cũng không muốn làm cho không khí quá mứckhẩn trương, khiến người ta nghĩ sự cảnh giác của cô quá mạnh mẽ.
Người bày bố cạm bẫy với cô vốn không thiếu. So với việc chỉ tránh né nó, tựmình đi vào rồi tóm lấy thợ săn không phải thú vị hơn sao?
“Cố An Kỳ tiểu thư…” Đường Tâm Tâm chưa nói hết đã bị Cố An Kỳ cắt ngang.
“Gọi tôi An Kỳ là được, Cố An Kỳ tiểu thư nghe không được tự nhiên.” Cố AnKỳ kiên nhẫn nói, đôi mắt nâu tràn ngập ý cười, nhìn rất ôn hòa thânthiết.
“Ừ, An Kỳ, tôi tên là Đường Tâm Tâm, cô gọi tôi Tâm Tâm là được.” Đường Tâm Tâm cười thật tươi, thân thiết như hàng xóm nhà bên,cười như ánh mặt trời sáng lạn. Cố An Kỳ cười nhẹ, cô hơi gật đầu, dường như đã chấp nhận yêu cầu của Đường Tâm Tâm.
“Hôm nay không biết kết quả casting sẽ thế nào, An Kỳ cô đã chuẩn bị gì chưa?.” Đường Tâm Tâm lén hỏi.
“Chuẩn bị cái gì mới được? Không phải không biết sẽ kiểm tra những gì sao?” Cố An Kỳ cười nói, “Tôi cũng chỉ đến thử vận may mà thôi, cô xem nghệ sĩ ở đây ai ai cũng xinh đẹp, muốn phá vỡ vòng vây cũng không đơn giản.”
Cố An Kỳ hàm súc nói xong, ánh mắt cũng đánh giá vẻ mặt Đường Tâm Tâm. Sắc mặc Đường Tâm Tâm không hề thay đổi, chán nản trả lời: “Đúng vậy, muốnqua vòng vây cũng không đơn giản đâu. Ai, tôi đây cũng chỉ để làm nềnthôi.”
Cố An Kỳ chỉ cười không nói tiếp, cũng không an ủi ĐườngTâm Tâm đang trong “tâm lý khẩn trương”. Cô cũng không định nói chuyệntheo hướng mà Đường Tâm Tâm đã vạch sẵn, trước khi biết mục đích củaĐường Tâm Tâm, cô sẽ không hùa theo ý nghĩ cô ta.
Đường Tâm Tâm đợi một lúc không thấy Cố An Kỳ trả lời, cô không khỏi nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ cô ta đã biết ý đồ của mình?
Cô quay đầu nhìn Cố An Kỳ một lần nữa. Chỉ thấy cô vẫn ngồi ở đó ôn hòanhìn mình, trong mắt không hề có cảm xúc chán ghét hay tiêu cực.
Chắc Cố An Kỳ chưa biết đâu, dù sao cô che giấu kĩ như vậy, với cả mới gặp mặt cô ta một lần mà thôi.
“Kỳ thật casting tổ chức lớn như thế này mục đích là muốn quảng bá chongười được chọn cuối cùng thôi.” Cô thở dài, nói một cách sâu xa.
“Ha ha, casting xong tất nhiên sẽ chọn được người rồi, chẳng lẽ còn có tròmèo sao?” Cố An Kỳ như lơ đãng nói tiếp, khóe miệng cười nhẹ.
“Ai… An Kỳ, cô quá ngây thơ rồi…” Đường Tâm Tâm dừng một chút, nói nhỏ, “Tôi chỉ nói cho cô biết thôi đấy, tôi nghe người ta nói lần này đã chọnđược người rồi, chính là Nhâm Tĩnh Thu số báo danh 360. Trò casting nàycũng chỉ để ra vẻ mà thôi, chúng ta đến đây chỉ để phối hợp với cô ta.”
“Được rồi, đã đến đây rồi thì cứ cố gắng thi thôi.” Cố An Kỳ cười nhẹ, khôngtiếp lời cô ta, “Những việc khác chúng ta không phải cũng không thể xenvào sao?”
Đường Tâm Tâm nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Cố AnKỳ, đột nhiên cảm thấy mình vừa đánh vào bông, không còn chút sức lựcnào nữa. Thấy Cố An Kỳ không mắc mưu, mặt cô ta hơi cứng đờ.
Không phải vấn đề IQ cao bao nhiêu hay lý trí bao nhiêu, mà bất cứ ai, saukhi nghe thấy vị trí mình ao ước đã lâu bị người khác cướp mất, mình còn phải miễn cưỡng tươi cười như thằng hề giả vờ như không biết, tiếp tụcdự thi, đa số mọi người đều bất mãn, nhưng trong mắt Cố An Kỳ, cô khôngnhìn ra một tia oán hận, thậm chí đôi mắt nâu kia căn bản không hề cóchút phản ứng tiêu cực nào, vẫn như một hồ nước trong, trong suốt nhưngsâu không thấy đáy.
Tựa như khi vừa bước vào căn phòng này, nhìnthấy cô ấy lặng lẽ ngồi ở đó, lòng đột nhiên phẳng lặng như nước. Kháchẳn với những người xung quanh với phấn son mỹ phẩm, trên người cô tồntại một cảm giác đặc biệt, như tất cả mọi thứ đều không thể lọt vào mắtcô, mà cô cũng chẳng cần gì, chỉ im lặng ngồi một chỗ, khiến người tacảm thấy cô và họ không cùng một thế giới.
Cố An Kỳ thật là người dữ thế vô tranh* sao? Hừ, nói đùa à? !
(*dữ thế vô tranh: không tranh với đời)
Đường Tâm Tâm hiểu, Cố An Kỳ căn bản không phải người đơn giản.
Trước khi casting cô vẫn nghĩ mình chỉ có hai đối thủ, một là Diệp Y Dung,người còn lại là Nhâm Tĩnh Thu. Diệp Y Dung có “Giải trí châu Á ” làmchỗ dựa, cộng thêm sự nghiệp đang như mặt trời ban trưa nên không dễ đối phó; mà Nhâm Tĩnh Thu là người rất được lòng người, fan của cô rấtđông, thuộc loại nghệ sĩ nam nữ già trẻ đều thích.
Mấy ngày naycô luôn theo dõi tin tức, nhìn Diệp Y Dung và Cố An Kỳ đấu tới đấu lui,trong lòng cô rất vui sướng, tốt nhất là Diệp Y Dung và Cố An Kỳ đều bịloại bỏ, thiếu vài người cạnh tranh thì sẽ tốt hơn. Cô vốn tưởng rằngsau khi Diệp Y Dung bị loại thì Cố An Kỳ cũng sẽ mất tư cách, nhưngkhông ngờ cô vẫn thông qua xét duyệt, được tham gia vòng casting.
Hậu thuẫn của Cố An Kỳ tuy không quá mạnh nhưng cũng không vô hại như bềngoài. Dù sao…Người nào trong giới giải trí này mà không có hậu thuẫn sẽ không tồn tại được!
Xem ra cô đã sớm đề phòng mình. Đường TâmTâm suy nghĩ nhìn Cố An Kỳ, cười nói: “Đúng vậy, An Kỳ, cô nói đúng, tôi cũng nên cố gắng phấn đấu.”
Cố An Kỳ tỏ vẻ đồng ý gật đầu, không nói gì nữa.
Đường Tâm Tâm cũng không nói gì với Cố An Kỳ nữa, không bao lâu sau liền lấycớ muốn đi chào hỏi người quen nên tạm biệt, rời khỏi chỗ ngồi. Cố An Kỳ cười cười nhưng ánh mắt cũng hề có chút độ ấm.
Chiêu này của Đường Tâm Tâm nhìn qua có vẻ tùy ý, nhưng thực tế là đang tính kế Cố An Kỳ.
Nếu cô yếu đuối một chút, hoặc là tân binh vừa ra mắt, sau khi nghe tin đảkích này sẽ nản lòng thoái chí với cuộc thi, hậu quả là không phát huyhết tài năng. Nếu cô là người kiêu ngạo, nghe tin này xong sẽ nghĩ Nhâm Tĩnh Thu “là người chân trong” nên coi cô ấy là kẻ thù, có thể sẽ tỏthái độ hay cố ý cô lập cô ấy.
Kế của Đường Tâm Tâm tính toán rất tốt, nếu chiêu này của cô ta thành công, ít thì bớt đi một đối thủ,nhiều thì xử lý được hết các đối thủ, bảo vệ được vị trí của mình. Chẳng qua điều cô ta không dự kiến đến là, Cố An Kỳ không còn là một tân binh đơn giản nữa, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nếu không nhận ramấy trò mèo này thì sao tồn tại được.
Chiêu “Mượn đao giết người” này dùng lên người cô, ha, cô đúng là không biết nên cười hay tức giận. Lời cuối cùng cô nói cũng là lời cảnh cáo, hy vọng Đường Tâm Tâm đừngthật sự bị che mắt, không biết tốt xấu tiếp tục trêu chọc cô.
Nếu không, cô cũng không biết mình sẽ ra tay như thế nào đâu, trong mắt côphủ một tầng băng lạnh lẽo. Đối với người muốn hại mình, cô chưa bao giờ nương tay.
Người đến casting cho “Octavia” không ít, 5 phúttrước khi đến giờ càng nhiều, Nhâm Tĩnh Thu căn chuẩn thời gian trướckhi một phút bắt đầu mới đến. Cố An Kỳ nhìn Nhâm Tĩnh Thu, đồng thờiliếc nhìn Đường Tâm Tâm, khóe miệng cong lên, xem ra không hề thiếu tròhay để nhìn, không phải sao?
“Buổi casting hôm nay để chọn rangười đại diện mới nhất cho ‘Octavia’, tổng cộng sẽ có hai phần thi,mong các vị chuẩn bị tốt. Lát nữa người nào được gọi số báo danh sẽ lênsân khấu.” Nhân viên trên sân khấu thông báo.
Cố An Kỳ híp mắt lại, ngồi vào vị trí số 100, chờ nhân viên tuyên bố đề thi.
“Thời gian đã đến, bắt đầu phần thi thứ nhất. Đề bài là: Tình yêu trườngtrung học. Mời mọi người tự do tưởng tượng, thể hiện mặt tốt nhất củamình. 5 phút chuẩn bị, sau đó bắt đầu từ số báo danh 1, một tình tiếtkhông thể sử dụng hai lần, nếu không sẽ coi như casting thất bại. Xinhãy chú ý điểm này.”
Cố An Kỳ cười nhẹ, ngồi tại chỗ nhắm mắt, theo thói quen bắt đầu vẽ ra bề ngoài nhân vật.
Tình yêu ở trường học nhưng không được lặp lại… vậy sao? Nhìn thẻ mang sốbáo danh 68 trong tay, cô hơi cong môi, số của mình không thể dựa vàoviệc lên trước làm lợi thế được rồi.
“Đã đến giờ, số báo danh 1 lên trước.”
Sau khi một đám nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn, các loại tình yêu ở trườngtrung học trở nên càng ngày càng ít. Bình thường ai được diễn trước sẽcó lợi thế hơn, sắp xếp của”Octavia” lần này vừa vặn khai thác được hếtcác tình huống. Không được sử dụng lại các tình tiết của người trước,thể hiện mặt tốt nhất của mình, đồng thời tiết mục cũng phải độc đáo,đúng là không đơn giản.
Cố An Kỳ không chỉ để ý sân khấu mà cònchú ý vẻ mặt người ngồi dưới. Người chưa bị gọi thì sắc mặt tái nhợt,tinh thần không yên; người bị gọi sắc mặt cũng không tốt, dường như trên người còn một lớp mồ hôi lạnh. Những nghệ sĩ ngồi dưới hình như bị câu“Không thể sử dụng quá hai lần một tình tiết ” làm cho sợ hãi, một đámđều vắt hết óc xem nên diễn như thế nào.
Casting không chỉ thửtài năng nghệ sĩ, mà còn kiểm tra tinh thần. Chỉ có người vẫn duy trìbình tĩnh mới không bị dao động bởi những yếu tố bên ngoài, mới có thểphô hết thưc lực. Những người chưa lên sân khấu đã bị dọa sợ… thì đãthua trước khi lên rồi…
Casting của “Octavia”, ha ha, thì ra cũng không quá nhàm chán.