“Thời điểm casting em đã được đạo diễn Thiệu chỉ bảo rất nhiều về những vấn đề em chưabiết, vì thế em thấy rất bổ ích.” Cố An Kỳ nói tiếp, “Anh cũng đangtrong giai đoạn bình cảnh kỳ, cả hai chúng ta cũng đã bị kìm hãm ở tạichỗ lâu rồi, nếu lần này thật sự có thể cùng nhau quay bộ phim này thìsẽ tiến bộ rất nhanh, khả năng đột phá bình cảnh kỳ cũng lớn hơn.”
“Ừ, lúc casting anh sẽ dốc hết sức.” Tô Dật Phàm mỉm cười.
“Lúc đó em cũng sẽ đến xem.” Cố An Kỳ cười nói, “Nhưng mà anh cũng đừng chắp tay dâng cơ hội cho người khác là được.”
“Không đâu.” Tô Dật Phàm nheo mắt nói.
Cố An Kỳ nở nụ cười nhợt nhạt, cô và anh quá hiểu nhau, anh suy nghĩ cáigì, cô đều biết, cũng như anh cũng có thể đọc được suy nghĩ của cô.
Sau khi từ chỗ Thiệu Văn Đình trở về, Cố An Kỳ lập tức gọi điện đến phòngkhám hẹn thời gian, chuẩn bị làm phẫu thuật thẩm mỹ xóa bỏ vết sẹo saulưng. Cho dù đau đớn đến mức nào cô cũng không thể để trên người có mộtchút tỳ vết.
Rất nhiều bộ phim cũng như cuộc thi yêu cầu phảikhoe dáng mà phải mặc trang phục hở lưng, nếu để lại sẹo thì sẽ tốn rấtnhiều thời gian để dặm phấn che đi. Mà khoảng thời gian này “Pamir” cũng liên tục thúc giục đòi xem vết thương sau lưng Cố An Kỳ, cô bất đắc dĩđành phải đẩy nhanh thời gian làm phẫu thuật.
Thực ra phẫu thuậtvào lúc vẫn đang chữa trị sẽ mang lại gánh nặng rất lớn cho cơ thể. Vìvậy để không ảnh hưởng đến thời gian tĩnh dưỡng, cô hủy bỏ rất nhiềucông việc, chỉ quan tâm đến việc nghỉ ngơi. Không ít người đều tò mò với tình trạng sức khoẻ của Cố An Kỳ, những tin tức suy đoán về việc cô cóthể tiếp tục diễn xuất hay không được ùn ùn tuôn ra trong giới giải trí.
Đối với sự nghi ngờ của mọi người, Cố An Kỳ chẳng hề giải thích, Chu Á Kiệt là một quản lý có năng lực, anh biết phải đối phó như thế nào. Chu ÁKiệt để hai ba ngày sau, khi sự chú ý của mọi người về khả năng tiếp tục diễn xuất của Cố An Kỳ đạt đến đỉnh điểm, anh mới ra mặt đề cập đếnchuyện Cố An Kỳ đang chuẩn bị cho bộ phim mới của đạo diễn Thiệu VănĐình. Hành động này vừa lăng xê, vừa lôi kéo sự chú ý cho bộ phim mớicủa cô.
“Gần đây độ nổi tiếng của cô đang tăng lên, nhưng vẫn cần củng cố. Cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian, chẳng những tĩnh dưỡng sứckhỏe mà còn thu hút cơn thèm ăn của mấy tên paparazzi nhiều chuyện.” Chu Á Kiệt nói.
“Ừ, cụ thể thế nào anh cứ tự làm là được.” Cố An Kỳ trả lời.
“Đúng rồi, về chuyện Đường Hải Lâm…” Chu Á Kiệt do dự nói, “Anh ta… Đã chết.”
“Chết ư?” Cố An Kỳ kinh ngạc, “Không phải là bị bắt vào tù sao? Tại sao lại…”
“Đúng là anh ta đã chết, nghe nói là bị dính líu vào vụ quần ẩu trong tù. Vận may anh ta không được tốt lắm nên bị đập đầu dẫn đến chết.” Chu Á Kiệtnói.
“Người liều mạng như anh ta, nếu biết rõ có người muốn đánhmình thì sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Hơn nữa ở đó cũng có cảnh sát trại giam, chỉ cần có quần ẩu họ sẽ lập tức phát hiện, chạy ra tìm hiểuchuyện gì xảy ra cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, làm sao có thể…” Cố An Kỳ dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại, “Anh… Ý củaanh là…”
“Không sai, tôi đoán có người cố ý muốn anh ta phảichết.” Chu Á Kiệt nói, “Ngày thường một chút gió thổi cỏ lay đã được lên tin tức, chuyện này cũng không tính là nhỏ, vì sao không hề thấy đượcđưa tin?”
“Vì sao phải làm giết Đường Hải Lâm? Rốt cuộc là ai?” Cố An Kỳ khó hiểu, cô không nghĩ ra được đối thủ rốt cuộc là ai.
“Tôi không biết, nhưng cũng có thể là xã hội đen.” Chu Á Kiệt nói, “Nói chung bây giờ khi đi ra ngoài cô cẩn thận một chút.”
“Vì sao phải cẩn thận?” Cố An Kỳ đột nhiên cười, “Chu tiên sinh, anh phải hiểu chúng ta chẳng làm gì cả, chẳng có gì hết.”
Không sai, đúng là họ đã mượn sức truyền thông, nhưng người chân chính đứngphía sau bày ra chuyện của Đường Hải Lâm thì là Nha Nha mới đúng. Cô vàChu Á Kiệt chẳng làm gì hết, mặc dù cô rất muốn tự tay chôn vùi tên cặnbã kia.
“Cô nói đúng, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.” Chu ÁKiệt nhíu mày, “Không biết cô có nhận ra hay không, tôi cảm thấy có mộtthế lực càng ngày càng mạnh đang nhắm vào cô.”
“Ừ, có.” Cố An Kỳthản nhiên nói. Cô lăn lộn trong giới này đã nhiều năm, cũng không thểnói là ngay thơ không biết gì. Đối với hướng đi của truyền thông và dưluận cô đều hiểu rõ. Với việc cô bị thương ở lưng, theo lẽ thường cũngnhư nhân duyên của cô trong giới, phần lớn báo chí đáng lẽ nên “hy vọngcô sớm bình phục” vân vân mới phải. Nay lại chỉ nhìn chằm chằm xem cô có thể diễn xuất tiếp hay không, thật đúng là quái dị.
Một thờigian trước đám Tạ Vũ Phỉ đã tiết lộ tình hình sức khỏe của Cố An Kỳ rabên ngoài, nay lại thay cô nghi ngờ mấy bài báo này có động cơ khác. Nếu tòa soạn báo muốn thu hút độc giả, nâng cao lượng tiêu thụ thì khi TạVũ Phỉ là bạn thân của Cố An Kỳ đã khẳng định tình huống của cô thì cũng nên dừng tay, nhưng tòa soạn vẫn tiếp tục ném ra những bài viết nóitình hình sức khỏe của Cố An Kỳ không tốt, thường xuyên bị ngất vân vân.
Viết như được chứng kiến dáng vẻ yếu đuối của cô, giống như giây tiếp theo cô sẽ hôn mê thật sự, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
“Sự ra khác thường tất có yêu*”, Cố An Kỳ cũng không tin không có ai chỉ thị cho họ làm vậy.
(*sự ra khác thường tất có yêu: đại khái là một sự việc bất thường xảy ra tất có người đứng sau thao túng)
“Không sao, việc này tôi sẽ giải quyết…” Cố An Kỳ nói, “Chu tiên sinh, tôi nhờ anh tìm hộ tôi chỗ nhảy Bungee* tư nhân, anh tìm được chưa?”
(*nhảy Bungee: Nhảy Bungee là hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn)
“Việc này, tư chỗ nhảy Bungee tư nhân thật sự rất ít, sao cô lại muốn nhảy Bungee, vết thương của cô…”
“Nếu bây giờ không thử, khả năng sau này sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.” Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại.
“Vấn đề lớn gì cơ?” Chu Á Kiệt không rõ hỏi.
“Tôi mắc chứng sợ độ cao.” Cố An Kỳ bình tĩnh trả lời, từ sau lần ngã xuốngtừ vách núi, cô vẫn có chứng sợ độ cao, chỉ cần hai chân rời khỏi mặtđất không có điểm chống đỡ cô sẽ sợ hãi.
Đây là điểm yếu lớn nhất của cô, cũng là một tử huyệt trí mạng. Thiệu Văn Đình đã nói rõ sẽ sửdụng dây treo. Nếu Cố An Kỳ không thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng thì cảnh quay sẽ bị cô hủy hoại, đến cuối cùng cô sẽ bị khai trừ khỏi đoànlàm phim.
Cố An Kỳ chưa bao giờ là người ngồi chờ chết, nếu đãbiết được nhược điểm của mình, tuyệt đối cô sẽ không lùi bước. Tronglòng sợ hãi bao nhiêu thì càng phải có nhiều can đảm để đẩy lùi nó bấynhiêu. Trước tiên cô muốn nhảy Bungee, như vậy đến lúc treo người lêndây treo cũng không quá mức sợ hãi.
“Cô… Cô mắc chứng sợ độ caoư? Vì sao tôi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?” Chu Á Kiệt câm nín. Anhvẫn nghĩ Cố An Kỳ không sợ trời không sợ đất, không thể tưởng tượng CốAn Kỳ lại mắc chứng sợ độ cao. À, trách không được, trách không đượcngày trước Cố An Kỳ đều đóng phim hiện đại, không nhận bất cứ bộ cổtrang nào là do nguyên nhân này, nhưng cô lại chuẩn bị quay một bộ tiênhiệp, nếu vẫn không vượt qua được nỗi sợ, vậy,…
“Đừng lo, tôi sẽđiều chỉnh được cảm xúc của mình trong thời gian ngắn nhất, chỉ là, nhờChu tiên sinh sắp xếp cho tôi thêm thời gian nghỉ ngơi, dao này tinhthần tôi rất mệt mỏi.” Cố An Kỳ day dạy huyệt thái dương.
“Tôi sẽ giúp cô sắp xếp, chẳng qua rất ít người đặt nhảy Bungee như một thứgiải trí trong nhà , vì thế có thể sẽ khó tìm, nếu không cô thử hỏi TôDật Phàm xem có thể nhờ cậu ấy làm một cái ở căn nhà trên núi đượckhông.” Chu Á Kiệt nói.
“Ừm…” Cố An Kỳ do dự, vì một mình cô mà xây dựng một chỗ nhảy Bungee thì có phải hơi phô trương hay không.
“Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp mà, cô đừng lo lắng quá, hơn nữa, cô nhảy Bungee ởchỗ khác thì cậu ấy cũng không yên tâm đúng không? Mà cậu ấy có biết côsợ độ cao không?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Có lẽ không đâu, tôi chưa nói cho anh ấy.” Cố An Kỳ nhíu mày cắn môi.
“Cô đó… Đừng lúc nào cũng cậy mạnh như vậy, cậy mạnh thì được gì chứ, vìsao không để cậu ấy chia sẻ với cô?” Chu Á Kiệt thở dài.
“Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho bất kì ai.” Cố An Kỳ nói, “Tôi không muốn làm phiền người khác.”
“Đồ ngốc” Chu Á Kiệt bị cô làm tức giận, không chút lưu tình chút gõ mộtcái thật đau lên trán Cố An Kỳ, “Cô đúng là quá ngốc, ai, cứ tưởng haingười yêu nhau thì thần kinh cô cũng phát triển hơn, ai biết cô vẫn ngốc nghếch chẳng hiểu gì. Cô không nói, chỉ giấu giếm gánh vác một mình, cô có biết Tô Dật Phàm sẽ càng bất an, lo lắng cho cô hay không? Hai ngàynay cậu ấy cũng đến tìm tôi vài lần để hỏi tôi có phải cô đang gặp khókhăn gì hay không. Thì ra là do cô không chịu nói làm hại cậu ấy cứ phải chạy tới chỗ quản lý là tôi mà thăm dò. Tôi nói này, hai người thẳngthắn một chút thì không được à?”
Có thể nói, từ ngày trước Cố AnKỳ chưa từng muốn hoặc có ý định ỷ lại người khác. Cô luôn sống cuộcsống của “một con sói cô độc”, một mình đi đi về về, chuyện gì cũng mộtmình giải quyết. Cũng không phải cô không tin tưởng người khác, chỉ làcô không hy vọng mình trở thành chướng ngại vật hay trói buộc của ai rồi liên lụy đến người ấy. Cô chưa từng nghĩ sự che giấu của mình mang lạisự phiền lòng cho người khác.
Cô… Có phải quá ngốc nghếch hay không … Có phải nên học cách ỷ lại người khác một chút hay không?
Cố An Kỳ im lặng…