Mùa xuân của năm nào đó.
Một bức thư mời xuất hiện trên bàn học của ta.
"Thứ bảy này là sinh nhật tớ, cậu đến nhé?"
Chu Yến Hành năm 17 tuổi ngồi lên bàn học, không để ý lên tiếng.
Gia thế của Chu Yến Hành hiển hách, bạn của hắn ai cũng không phú thì quý.
Bức thư này, theo lý mà nói không nên xuất hiện trên bàn ta.
Chu Yến Hành thấy ta không nói lời nào, hắn bổ sung: "Dù sao mọi người trong lớp cũng sẽ đến, cậu cũng đến đi."
Hắn nhảy xuống bàn, rồi cùng bạn bè đi chơi bóng rổ.
Sau đó ta đi?
Đúng, ta đã đi.
Ta ăn mặc giản dị, còn mang theo lễ vật hết sức rẻ tiền, bước vào trang viên xa hoa mà chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Lúc đứng ở cửa, ta mới biết được, các bạn học khác tới tham gia sinh nhật đều sẽ ngồi xe riêng sang trọng và mặc những bộ lễ phục được định chế riêng.
Đây là bữa tiệc dành riêng cho nhóm quyền quý, không có ai bình thường như ta cả.
Cho nên ta đi được một nửa, liền xoay người rời đi.
Cũng không chúc Chu Yến Hành một tiếng sinh nhật vui vẻ.
Ta tưởng, hắn sẽ không để ý, thậm chí sẽ không phát hiện.
Vốn dĩ, hắn cũng chỉ là thuận tiện mời thôi vì thậm chí ta còn không phải là bạn của hắn.
Nhưng mà ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không nhớ rõ, dường như... hắn không còn nói chuyện với ta nữa.
Nhưng mà, vốn dĩ hắn cũng không nói chuyện nhiều với ta.
Mấy ngày sau, ta chuyển trường, cũng không gặp lại hắn nữa.
Hồi ức đến đây kết thúc.
Ở đầu điện thoại bên kia, Chu Yến Hành vẫn đang đợi câu trả lời.
Ta chần chờ một chút, gật đầu: "Được, để tớ suy nghĩ."
Anh trai nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Khi ta cúp điện thoại và đi lên lầu, anh trai hỏi ta: "Có phải là cái chương trình gần đây đang nổi tiếng, cái gì mà hẹn hò đúng không?"
"Dạ."
"Em sẽ không định đi chứ?"
"Em sẽ không."
"Vậy thì anh an tâm rồi."
Ta bước lên lầu với những bước chân nặng nề.
Nhưng mà, trái tim ta dường như bị cái gì đó bóp nghẹt lại vậy.
Đi được một đoạn, ta dừng lại, nắm chặt tay vịn.
"Không, anh, em muốn đi."
Anh trai mở to mắt nhìn: "Hả? Em nghiêm túc ư? Em có biết Bạch Nhược Tích cũng tham gia chương trình đó không? Em gặp cô ta thì em sẽ bị ảnh hưởng đó?"
"Em biết."
Tay của ta run lên nhè nhẹ, nhưng trong lòng lại hết sức kiên định.
"Nhưng mà, anh, em muốn đi, hơn nữa, em cũng không thể vĩnh viễn làm rùa rụt đầu mãi được."