Nội tâm Cố Diễn giờ phút này phá lệ mênh mông, cậu chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, chính mình rốt cuộc có thể đường đường chính chính cùng Lục Duệ chân chính diễn xuất một lần.
Đối với thần tượng mình sùng bái, khát vọng cùng với tâm tình chứng tỏ bản thân khiến cho máu toàn thân Cố Diễn như bị thiêu đốt.
Cố Diễn vừa quay phim, cũng chưa có tẩy trang, y phục trên người cũng chưa cởi ra, trái lại Lục Duệ, chỉ có một cái áo sơ mi trắng cùng một cái quần tây, hình tượng này ngược lại lại kém một ít so với hình tượng tinh anh của Chu Nghị.
Tuy rằng hóa trang cùng phục sức là điều không thể thiếu trong quá trình quay phim, nhưng đối với một diễn viên tốt mà nói, điều này cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả của bọn họ.
Diễn viên tốt có thể đem ngươi nhập vào hoàn cảnh họ muốn, mà quên đi những thứ bên ngoài.
Lục Duệ cũng không thèm để ý những thứ này.
“Hà Diệu, lá thư năm đó là lừa anh.” Đây không phải là một câu nghi vấn.
Phim trường vừa nãy còn ầm ầm lên, lúc này đột nhiên im lặng hẳn đi.
Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt vào Lục Duệ, thời điểm mọi người còn chưa phản ứng được, Lục Duệ đã sớm nhập diễn.
Lục Duệ vừa nhập diễn lập tức khí tràng toàn bộ đều khai hỏa.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Cố Diễn, trong giọng nói bình thản lộ ra sự khẳng định.
Trong giới diễn viên, diễn xuất tốt rất ít, hiểu được kịch bản tốt lại càng thiếu, diễn xuất tốt cùng hiểu lời kịch bản kịch tốt lại thiếu càng thêm thiếu.
Hiển nhiên Lục Duệ là một nhân tài kiệt xuất, hai loại đều có cả.
Lời Lục Duệ nói làm cho mọi người lập tức đem lực chú ý đặt lên người hắn.
Nhưng sau khi ngươi đem tầm chú ý của mình đặt lên người hắn, ngươi liền phát hiện mình đã trúng vào cái bẫy hắn thiết lập.
Bởi vì ánh mắt tự tin cùng với ngôn ngữ của hắn càng làm nói cho mọi người biết, những thứ này hắn đều biết cả.
Đôi mắt Lục Duệ giống như có chứa ma tính, tất cả mọi người đều không thể kháng cự được bị đôi mắt kia hấp dẫn. Muốn đọc được suy nghĩ của hắn được thể hiện qua tình cảm hiện lên trên gương mặt.
Biết Hà Diệu không phải phản bội hắn, như vậy hắn hận Hà Diệu rời đi sao?
Nếu như đều biết, vậy sao bây giờ mới nói?
Trình Vũ cũng diễn Chu Nghị đối với Lục Duệ đặc biệt bội phục. Hắn vẫn là lần đầu tiên, chỉ nghe một diễn viên nói một câu, nhìn một ánh mắt liền cảm thấy thua tâm phục khẩu phục như vậy.
Không hổ là ảnh đế, loại rung động mãnh liệt này, chỉ có chính mắt mình nhìn thấy tài năng mới có thể biết được.
Vốn Cố Diễn có chút lo lắng, muốn hỏi Lục Duệ có muốn chuẩn bị trước hay không, kết quả mới biết mình lo lắng chỉ là thừa thãi.
Cũng đúng, cho đến bây giờ Lục Duệ đều là người hoàn mĩ như vậy, hắn trực tiếp buột miệng diễn cảnh này, như vậy khẳng định trong lòng hắn đều biết.
Lục Duệ nhập diễn rất nhanh, Cố Diễn lúc mới đầu có chút thất thố, nhưng một chút bối rối này cũng chỉ duy trì không đến một giây.
Sau một giây cậu liền điều chỉnh tốt trạng thái, lập tức tiến vào nhân vật.
Huống hồ đối phương là Lục Duệ.
Một người được người trong lòng gọi là người muốn hợp tác nhất.
Bởi vì Lục Duệ sẽ dùng sức cuốn hút của hắn rất nhanh liền đem ngươi cũng đem vào vai diễn.
Ánh mắt Lục Duệ sáng quắc, Cố Diễn không quá tự nhiên đem ánh mắt rời đi không dám nhìn thẳng hắn.
Ngón tay cậu nhẹ ngàng cầm góc áo, rất nhanh phủ nhận.
“Không, chuyện này đều là sự thật.”
Cố Diễn lập tức phát hiện thái độ của mình có chút giấu đầu lòi đuôi, lập tức trào phúng cười rộ lên.
“Chu Nghị, cậu không khỏi rất để ý đến tôi.”
“Tôi biết cậu đem tôi làm thần tượng mà sùng bái, cảm thấy tôi chính là loại người chính trực.”
Cố Diễn gian nan hoạt động hai chân của mình, từng bước tiến về phía Lục Duệ.
Cậu đi đến bên người Lục Duệ, không chút do dự nhìn thẳng đôi mắt Lục Duệ, biểu tình khinh miệt chưa từng có.
Cậu nâng lên tay mới cầm lấy góc áo, vỗ vỗ bả vai Lục Duệ, không tiếng động trào phúng hắn ngu xuẩn cùng ngây thơ.
“Nhưng cậu đã quên, người cậu thần tượng, là tiểu tiện nhân tham lam cùng có nhiều tâm tư.”
Cố Diễn tựa hồ như thay đổi thành một người khác, không còn là giáo viên nghèo túng tang thương nữa.
Lúc này ngữ khí của cậu vô tình đến cực hạn, giống như muốn phá hủy ảo tưởng của một người, làm cho người ta chán ghét.
Lục Duệ như đông lại, đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Năm đó tôi quả thật ghét bỏ cậu liên lụy tôi, tôi muốn kiếm nhiều tiền, tôi không nghĩ đến tiền mình kiếm được còn phải chia đều với người khác.”
“Ý kiến đều là một người tôi hao hết tâm tư nghĩ ra được, cậu đã làm gì? Vì cái gì cậu còn muốn chiệm nghi của tôi?”
Vẻ mặt Cố Diễn dữ tợn, lên án giống như bị bệnh tâm thần, muốn đem những bất mãn trong lòng mình phát tiết ra ngoài.
Cố Diễn gắt gao trừng mắt nhìn Lục Duệ, nắm chặt hai đấm của mình.
“Cậu đến bây giờ cũng không muốn tin tưởng tôi là người tham lam, chỉ là sợ hãi đánh vỡ hình tượng hoàn mĩ không sứt mẻ của thần tượng mình sùng bái mà thôi. Sự thật tôi rốt cuộc là dạng người gì, cậu cho đến bây giờ cũng đều không biết. Không cần tự lừa mình dối người Chu Nghị.”
Căn thần kinh vẫn chống đỡ mình giờ đây liền bị vô tình cắt đoạn, toàn thế giới của Lục Duệ giống như bị sụp đổ, tín ngưỡng mình thủ hộ mười lắm năm hoàn toàn bị hủy diệt, hắn suy sụp lui về phía sau hai bước, khó mà tin nổi lắc đầu, trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Diễn.
Ánh mắt phức tạp.
Thất vọng? Phẫn nộ? Không cam lòng?
Toàn bộ đều không phải!
Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, cảm giác rất nhiều người đều cảm thấy quen thuộc.
Giờ phút này Lục Duệ mắt không chuyển nhìn Cố Diễn, mãnh liệt muốn thể hiện tình cảm của mình.
Nhưng là, tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra hàm nghĩa từ ánh mắt Lục Duệ, bọn họ nghe được tiếng cười của Lục Duệ.
Đó là một loại khó có thể hình dung cảm giác, rất nhiều người đều cảm thấy rất quen thuộc cảm tình.
Cái loại cười to không kiêng nể gì.
“Chỉ tiếc tôi lòng tham không đủ, cuối cùng đầu tư thất bại, vốn gốc chảy về biển liền biến thành cái dạng hôm nay.”
“Hết thảy đều là tôi xứng đáng.”
Cuối cùng Cố Diễn cúi đầu, lời nói chậm lại, không còn vênh váo hung hăng như trước.
“Cho nên nói, người a, không thể quá tham.”
Hai chữ lòng tham giống như chuyện người khác, nghe như rất quan tâm người khác.
Lục Duệ đột nhiên cũng nở nụ cười theo.
Là nụ cười trong sáng sạch sẽ, cùng với cái áo sơ mi trắng kia, trong nháy mắt giống như trở lại thời gian học sinh thời xưa.
“Đứa ngốc.”
Nhóm diễn viên nữa đứng một bên xem bỗng nhiên tràn mi ra, trong lòng rầu rĩ đau lòng.
Đối với Chu Nghị mà nói, chân tướng là cái gì không còn trọng yếu.
Các cô gái gắt gao che miệng mình lại, khóc không ra tiếng, sợ quấy rầy đến bọn họ.
Lục Duệ cho Cố Diễn một cái tươi cười ấm áp.
“Tôi phải về, cậu hảo hảo chiếu cỗ mình.”
Lưu lại một câu, Lục Duệ liền xoay người rời nhanh đi.
Cố Diễn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo thân ảnh Lục Duệ dần dần xa, trong ánh mắt như có cái gì chậm rãi biến mất.
Ngón tay phải của cậu giật giật, sau đó lại để tại bên ống quần, cuối cùng cũng không giơ lên.
Cậu xoay người, kéo lấy thân thể trầm trọng, hướng về phương hướng đối ngược lại với Lục Duệ mà đi.
Đi được vài bước, Cố Diễn dừng cước bộ.
Cậu ngẩng đầu lên, do dự một chút, sau đó lại đi nhanh hơn.
Mà lúc này cậu không biết, Lục Duệ cũng có một thời gian dừng lại, nhưng cũng không có quay đầu.
Mặc dù mười lăm năm, phần ăn ý kia vẫn không có thay đổi.
Tịch dương đem bóng dáng của Lục Duệ kéo rất dài, đột nhiên hắn giơ hai tay của mình lên, giống như hài tử mười tám tuổi hô to lên không trung.
“Hà Diệu, tôi vẫn không kết hôn! Về sau cũng sẽ không!”
Mà lúc này Hà Diệu bị người nói không có tình cảm gì, lên tiếng khóc lớn lên.
Trên đường trống rỗng, tiếng khóc của cậu tê tâm liệt phế. Giống như là muốn đem năm tháng mấy năm đều khóc trở về.
Đây là chuyện duy nhất mà cậu làm theo nội tâm của mình.
Toàn trường một mảnh yên tĩnh.
Thậm chí có người còn quên hô hấp.
Mặc dù Lục Duệ cùng Cố Diễn đã diễn xong một đoạn thời gian, nhưng người ở đây vẫn đắm chìm trong đó.
Rất nhiều người trước đó còn chịu đựng, nhưng cuối cùng khi Cố Diễn giống như muốn đem cả tâm mình khóc ra, rốt cuộc nhịn không được.
Không thể nghi ngờ, diễn xuất của hai người rốt cuộc thế nào, tin tưởng mọi người không cần dùng nhiều ngôn ngữ để miêu tả.
Cô gái cùng Phó Hiểu đến rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc của mình, cô nghi hoặc hỏi Phó Hiểu.
“Kết cục này trước đó em có xem qua, hơn nữa Trình Vũ cùng Cố Diễn đã diễn rất tốt, nhưng vì cái gì lúc Lục Duệ diễn lại không giống lắm, vừa thấy ánh mắt của hắn liền không nhịn được muốn khóc. Đây là vì cái gì?” Đại khái là thời điểm nói chuyện cô lại nhớ đến lúc Lục Duệ diễn, thanh âm có phần nghẹn ngào.
Phó Hiểu nhìn thấy bộ dáng cô muốn khóc lại nhịn liền buồn cười.
“Vô nghĩa, từng diễn viên đều có phương thức suy diễn của mình, bọn họ có lý giải của chính mình đối với nhân vật, tình cảm diễn xuất ra liền không giống.” Phó Hiểu đùa với cô gái, gián tiếp trả lời vấn đề của cô.
Bất quá cô gái đó giống như không hiểu được, “Em đương nhiên biết hiệu quả diễn xuất của bọn họ không giống nhau, nhưng em cảm thấy lúc Cố Diễn cùng Lục Duệ diễn lại không giống nhau. Trừ bỏ rung động cùng bội phục, còn có cái khác, nhưng em không làm rõ được.”
Phó Hiểu gõ nhẹ đầu cô, “Đây là vì cái gì mà mọi người đều khen diễn xuất của Lục Duệ rất tốt. Tự mình tìm hiểu đi, đồ ngốc.”
Phó Hiểu nở nụ cười.
Cô gái nhu nhu đầu mình, “Đừng đánh, càng đánh càng ngốc. Em biết Lục Duệ là đại ảnh đế, đương nhiên diễn kỹ rất tốt a. Bất quá Cố Diễn cư nhiên cũng lợi hại như vậy, trước đó em còn lo sợ Cố Diễn sẽ bị Lục Duệ đoạt lấy nổi bật, không nghĩ tới tại trước mặt đối thủ cường đại như vậy, hắn chẳng những không có ảm đạm thất sắc, ngược lại càng thêm xuất sắc, quả thực rất soái.”
Cô gái nhịn không được hoa si Cố Diễn một phen.
Hai nam nhân này thực sự rất ưu tú a.
“Cố Diễn thực lực cũng rất mạnh. Không chừng hắn là ảnh đế kế nhiệm của chúng ta a.”
“Phó Hiểu chị khẳng định như vậy sao.”
“Vậy em khẳng định diễn xuất của hắn không lấy được ảnh đế sao?”
“Không không, đương nhiên có thể. Hắn nếu không lấy được ảnh đế em còn không đồng ý đâu a.”
“Em cho rằng em là giám khảo sao, nhanh thu thập đi đồ ngốc, nếu không tí nữa ăn cơm không đợi em.”
Phó Hiểu không có nói cho cô gái đáp án là ——
Chu Nghị của Lục Duệ, trong mắt càng thêm hữu tình.