Đối với chuyện Thẩm Kim được vai nam chính này, Ngạn Vũ Trì có ngốc cũng không ngốc đến nỗi trực tiếp đi chất vấn vì sao hắn không nói cho mình.
Ngược lại giả bộ cao hứng đi chức mừng Thẩm Kim.
“Thẩm Kim, chức mừng cậu.” Dù sao cũng là diễn trò, tươi cười trên mặt Ngạn Vũ Trì giống như là rất cao hứng cho Thẩm Kim.
Thẩm Kim vốn tưởng rằng Ngạn Vũ Trì sẽ rất bực bội mà tới chất vấn hắn, không ngờ tới hắn lại đến chúc mừng mình, giảo hoạt như Thẩm Kim nhất thời cũng có chút kinh ngạc.
Bất hóa hắn cũng có thể đóng kịch, ánh mắt to vô tội nhìn Ngạn Vũ Trì, đầy mặt áy náy.
“Tiền bối, không biết em nói như vậy anh có thể mất hứng hay không, chuyện diễn viên chính này em cũng mới biết được không lâu lắm, hóa ra cái diễn viên kia bị bắt buôn thuốc phiện, đột nhiên không có người diễn, thời điểm bên đoàn làm phim tìm tới em em cũng rất ngạc nhiên…Hơn nữa trước đó đạo diễn nói phải giữ bí mật, cho nên em mới gạt anh…”
Nói xong đoạn này, trước đó Thẩm Kim vốn áy náy lập tức hưng phấn lên, ngữ khí có chút kích động, “Tiền bối, tiền bối, anh là thần tượng của em, hiện tại có thể hợp tác với anh, em đặc biệt cảm thấy vinh hạnh, mấy hôm trước em còn hưng phấn đến nỗi tối ngủ không yên…Cảm giác như là không giống thật.”
Nếu nói đến kĩ năng trợn mắt nói dối, Ngạn Vũ Trì căn bản không so được với Thẩm Kim.
Cho nên nghe thấy Thẩm Kim nói những lời nói dối khen tặng này, biết chính mình bị hắn coi như kẻ ngốc mà đùa giỡn, Ngạn Vũ Trì tận lực làm cho mình không cần quá tức giận, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vài phần không vui…
Thẩm Kim am hiểu quan sát sắc mặt đương nhiên phát hiện biểu tình Ngạn Vũ Trì chuyển biến, nhưng hắn lại không cần, vẫn như trước làm bộ vô tội.
Bàn về chuyện giả bộ Bạch Liên Hoa, Thẩm Kim hắn không kém so với Ngạn Vũ Trì a…
Hắn lúc trước giúp Ngạn Vũ Trì giới thiệu cho Trần đạo, mục đích căn bản không phải là giúp Ngạn Vũ Trì, mà là dùng Ngạn Vũ Trì để thay đổi nhân vật của mình.
Không cần mình bán sắc liền có thể dễ dàng dùng người khác đạt được mục đích, chuyện không có lợi cho mình, hắn sẽ không bao giờ làm.
Hiện tại Ngạn Vũ Trì đã vô dụng, hơn nữa hắn hiểu được trong lòng Ngạn Vũ Trì đối với mình bất mãn. Nhưng Thẩm Kim căn bản không cần để ý.
Bởi vì, hắn có biện pháp đối phó với Ngạn Vũ Trì.
Thẩm Kim một chút cũng không sợ hắn sẽ trả thù mình.
Từ khi bắt đầu nghi thức khởi động máy phát hiện mình bị Thẩm Kim lừa, Ngạn Vũ Trì vẫn có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy lúc trước mình nghe Thẩm Kim là một sai lầm lớn…
Nhưng khi suy nghĩ lại, tuy rằng Thẩm Kim lừa hắn, nhưng chính mình quả thật được lợi ích, nếu như lúc trước không có nghe hắn, chính mình có lẽ cả đời không xoay người được, không nhận được bộ phim nào.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngạn Vũ Trì cảm thấy an ủi một chút. Nhưng cỗ bất an trong lòng vẫn như trước không có biến mất.
Phim Trần đạo quay rất nhanh, thời gian ba tháng liền trôi qua, Ngạn Vũ Trì tuy rằng đối với Thẩm Kim bất mãn, nhưng khi quay phim vẫn rất chuyên nghiệp, thời điểm cùng quay với Thẩm Kim vẫn không có cố ý khó xử hắn.
Hết thảy nhìn như rất thuận lợi tiến hành, thẳng đến cuối cùng.
Ngạn Vũ Trì chịu ân của Trần đạo, đương nhiên cũng phải thường xuyên “hồi báo” hắn vì thế bọn họ vẫn như trước duy trì quan hệ không minh bạch.
Đại khái là thói quen, Ngạn Vũ Trì vốn lúc đầu không cam lòng cùng xấu hổ hiện tại cơ bản cũng tiêu thất.
Sau khi đóng máy, đoàn làm phim cùng nhau ăn một bữa cơm, đêm đó Ngạn Vũ Trì cùng thể hiện vô cùng cao hứng, dù sao phim này mình cũng dồn rất nhiều tâm tư, biểu hiện trong đó hắn cũng rất vừa lòng, hiện tại thuận lợi quay xong, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Trần đạo mời hắn ra ngoài, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
Thẩm Kim nhìn theo xe Ngạn Vũ Trì cùng Trần đạo rời đi, mỉm cười lấy ra di động, không nhanh không chậm gọi điện.
Rất nhanh đối phương nghe được, trong điện thoại vang ra một giọng nữ bén nhọn.
Thẩm Kim cười cười, ngọt ngào gọi một tiếng “Ngô tỷ.”
‘Ai nha, Thẩm Kim a, rốt cuộc cũng nhớ đến gọi điện thoại cho chị?” Đối phương cười vui vẻ, hiển nhiên rất quen với Thẩm Kim.
“Ngô tỷ sao lại nói vậy, trước đó không phải quay phim bề bộn nhiều việc sao, chị xem em quay xong liền gọi ngay cho chị.”
“Ba hoa!” Đối phương nói xong cười rất vui vẻ, có lẽ tâm tình cũng tốt lắm.
Thẩm Kim phối hợp cùng cười cười, sau đó đột nhiên thay đổi ngú khí, nói chuyện cũng trở nên ấp úng, “Bất quá…Ngô tỷ…Em…Em… Có chuyện không biết nên nới với chị hay không…”
Đối phương nghe thấy ngữ khí của Thẩm Kim không thích hợp, lập tức hỏi một câu, “Chuyện gì em nói đi.”
Thẩm Kim lại ấp úng nửa ngày, “Vẫn là không nói đi, kỳ thực cũng không có gì.”
Thẩm Kim nói như vậy, đối phương càng cảm thấy càng có cái gì, nhanh chóng truy hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì? Nhanh nói cho chị.”
“Thật sự không có việc gì…Có lẽ là em nhìn nhầm.”
Ngô tỷ vừa nghe liền càng cảm thấy không thích hợp, “Khẳng định có, đừng gạt chị, nói mau em nhìn thấy cái gì!”
Thẩm Kim vừa nghe liền mang theo tươi cười đắc ý, nhưng ngữ khí vẫn như trước.
Ngữ khí của Thẩm Kim trở nên thập phần nghiêm trọng, hắn trầm mặc vài giây cố ý làm cho đối phương trở nên suốt ruột, sau đó nhỏ giọng nói, “Vừa nãy em mới ra khỏi khách sạn thì nhìn thấy Trần đạo cùng với một diễn viên trong đoàn làm phim cùng nhau rời đi, cử chỉ hai người rất thân mật…”
Nói xong Thẩm Kim liền nhanh chóng phủ định, “Bất quá ánh sáng bên ngoài không tốt lắm, cũng có khả năng là em nhìn nhầm…Em thấy bọn họ ôm lên xe…Không, không phải…Em cảm thấy em chắc chắn là nhìn nhầm rồi.”
Thẩm Kim càng giải thích càng làm cho đối phương cảm thấy hắn nói là sự thực.