Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
“Vòng tay này không thích hợp cho ông đeo.”
Phương Minh trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu muốn mua vòng tay của Hỗ Quân.
Giờ khắc này mọi người đều dùng nhìn Phương Minh và Hỗ Quân như nhìn hai kẻ ngu ngốc.
Một kẻ thì dùng vài chục vạn để mua một cái vòng phật châu bằng gỗ gì cũng không biết, một kẻ vậy mà lại không chịu bán.
Bọn họ không phải đang diễn kịch đó chứ?
Giờ khắc này mọi người đều nghĩ chắc chắn đây là mánh lới do ông chủ cửa tiệm bày ra. Bọn họ cho rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới tới mua những cái đồ vật này, không ngờ kẻ ngu đó đã xuất hiện mà ông chủ lại kiên quyết không bán… Nếu đổi lại là bọn họ thì đã sớm đồng ý bán quách đi rồi, có thể lời bao nhiêu thì hay bấy nhiêu nha!
“Tên Phương Minh này đang chơi chiêu gì vậy? Sao có người ngu ngốc tới mua cậu ta lại không bán kia chứ?”
Hoa Minh Minh vừa nhỏ giọng thì thầm một câu đã bị Hoa Bác Vinh ở bên cạnh trừng mắt, dọa cậu ta co đầu rụt cổ im re.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, vẻ mặt Phương Minh ngược lại chẳng thay đổi bao nhiêu. Cậu mở tiệm đúng là vì làm ăn kiếm tiền, nhưng mà đây là nhóm đồ vật đầu tiên được cậu khắc ra đồng thời định bút khai quang, có ý nghĩa rất đặc thù đối với cậu.
Cho nên những linh khí này cậu chỉ định bán cho những người thực sự cần tới nó, mà những vật này thật sự không thích hợp với Hỗ Quân, vì vậy cậu mới từ chối.
“Cậu Phương, tôi thật sự chỉ muốn mua chuỗi hạt châu này…”
Vẻ mặt Hỗ Quân cũng trở nên khó coi, dù sao đi nữa ông ta cũng là ông chủ lớn có vài chục tỷ trong tay, mà đây chỉ là tài sản của riêng ông ta, nếu nói tới quản lý buôn bán của Đế Quốc thì phải có giá trị tới vài trăm tỷ, có thể coi là một trong số những nhân vật giàu có quyền quý của cả Trung Quốc!
Vậy mà ông ta chỉ muốn mua chút đồ lại cũng bị cự tuyệt, điều này thật sự khiến ông ta quá mất mặt. Mặc dù ở đây không có mấy người biết tới ông ta nhưng mà trong mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên ông ta bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy!
“Tôi đã nói những vật này không thích hợp với ông, ông có mua cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Nếu ông thật sự muốn mua thì hãy mua trấn ấn này đi.”
Phương Minh cau mày, ban đầu cậu thật sự không có ý định bán gì cho Hỗ Quân, bởi vì cậu hiểu mục đích của ông ta, chẳng qua cũng chỉ muốn lôi kéo quan hệ với cậu mà thôi.
Mãi sau một thời gian suy nghĩ cậu mới nói ông ta mua trấn ấn, ít ra thì sau khi mang khối trấn ấn này về ông ta còn có thể sử dụng được.
Nhưng mà mọi người nghe thấy lời đề nghị của Phương Minh lại nhìn cậu ta với ánh mắt khác, lúc đầu thì là ánh mắt nhìn một kẻ ngu ngốc nhưng bây giờ thì lại là ánh mắt khâm phục, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ*, chỉ là trong dáng vẻ bừng tỉnh này lại lộ ra một tia khinh bỉ.
*Bừng tỉnh đại ngộ: đã hiểu chuyện gì đó
Trách không được ban đầu cậu ta không đồng ý bán, hóa ra là muốn kiếm một khoản lớn hơn nha, chỉ có một khối gỗ như vậy mà lấy tên gọi trấn ấn, quan trọng là cậu ta bán ra với giá 888888 một khối.
Trên mặt Hỗ Quân cũng hiện lên một tia bất mãn nhưng lại bị ông che giấu rất nhanh.
Đối với Hỗ Quân cho dù là ba mươi vạn hay tám mươi vạn thì cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng làm gì có ai muốn bị người ta coi thành kẻ vung tiền như rác kia chứ? Lúc đầu ông ta muốn mua cái vòng tay kia chẳng qua chỉ là muốn cổ động sinh ý mà thôi, không phải ông ta là người ngu ngốc, để mặc người ta coi mình là kẻ ngốc mà làm thịt.
“Cậu Phương, cậu nói Hỗ tổng mua trấn ấn này là có nguyên do gì đó đúng không? Câu có thể giới thiệu một chút công dụng của cái trấn ấn này được không?” Cô gái đi bên cạnh Tiền Gia Lý dò hỏi.
“Đúng, chính là chỗ này, a, hôm nay lại là ngày khai trương nha, Phương lão đệ… Phương lão đệ có ở đây không?”
Trong lúc Phương Minh còn chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa có một âm thanh vang lên, mọi người nhìn qua thì thấy có hai người đàn ông trung niên đang đi tới.
“Từ đại ca?”
Đại Trụ nhìn thấy Từ Phú Hào tới thì rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt Phương Minh thì lại khá bình thản, cậu nhìn người đàn ông đi bên cạnh Từ Phú Hào, trong lòng cũng biết chắc chắn Từ Phú Hào sẽ tới.
“Đại Trụ, chúc mừng cửa hàng của các cậu khai trương nhé!”
Lúc trước Từ Phú Hào cũng đã tới đây một lần để lấy vòng đeo tay, mà lần này hắn mang theo bạn đến cũng là vì cái vòng tay này.
Cũng không có gì khó hiểu, lúc trước khi hắn lấy cái vòng về trong lòng cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng từ khi vợ hắn đeo cái vòng tay kia lên thì dạ dày không còn đau nữa, đứa bé trong bụng cũng yên ổn hơn, mà kết quả sau khi bác sĩ kiểm tra lại càng khiến người ta khó mà tin tưởng nổi.
Minh Minh sắp không thể chịu đựng nổi, tưởng chừng sẽ sinh non thì thoáng cái đã trở nên ổn định hẳn, thai nhi phát triển cực kỳ khỏe mạnh, mà các tiêu chí của người mang thai chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi đã đạt tới mức bình thường, so với phụ nữ có thai đúng độ tuổi còn tốt hơn, cứ tiếp tục như vậy tới lúc sinh con chắc chắn sẽ không có gì quá mạo hiểm.
Lời bác sĩ đã nói chắc chắn sẽ không sai, nên sau khi biết được tin tức này Từ Phú Hào cơ hồ mừng tới sắp điên rồi!
Từ Phú Hào vội vàng chạy tới biệt thự để báo tin cho Phương Minh cùng với Đại Trụ, biểu thị lòng biết ơn của hắn ta đối với bọn họ, nhiều lần gặp gỡ Đại Trụ đã trực tiếp gọi hắn là đại ca, đương nhiên đây cũng là do Từ Phú Hào cố ý muốn kết thân với bọn họ.
Sau nữa năm phải chịu đựng tâm bệnh này, cuối cùng Từ Phú Hào cũng đã có thể vui vẻ liên lạc với bạn bè đã rất lâu không gặp ra ngoài du ngoạn, kết quả trong số những người này lại có một người rầu rĩ không vui, sau khi hỏi han một chút Từ Phú Hào mới biết nguyên nhân.
Vợ của người bạn này cũng giống như vợ hắn ta, đang mang thai, nhưng vợ ông ta chỉ mới có thai bốn tháng, sau khi vụng trộm siêu âm mới biết là Long Phương thai*!
*Long Phượng thai: thai sinh đôi một trai một gái
Đến tuổi trung niên rồi mới có con, mà lại là một cặp Long Phượng thì quả là điều quá tốt đẹp, nhưng ông ta lại vui không nổi. Người vợ của ông ta cũng là sản phụ lớn tuổi, tuổi đó chỉ sinh một đứa cũng đã là quá nguy hiểm nói gì tới sinh đôi, chỉ mới mang thai bốn tháng mà vợ ông ta đã nằm viện ba lần, tất cả bác sĩ đều nói tình huống không lạc quan.
Nghe được nỗi khổ của người bạn thân, Từ Phú Hào trong lòng thầm nghĩ tình huống như vậy không phải giống tình huống của hắn ta lúc trước sao? Thế là hắn ta đem mọi chuyện nói lại một lần nữa, không ngờ người bạn này vừa nghe thấy chuyện như vậy thì ngay lập tức lôi kéo đòi ông ta đưa tới cửa hàng Vu Đạo để tìm Phương Minh.
“Phương lão đệ, người bạn này của tôi…”
“Tôi cũng đã đoán được tình huống của ông ta, có thể mua một chiếc vòng tay, nhưng nhớ là phải đeo lên tay phải.” Phương Minh trực tiếp nói luôn.
Từ Phú Hào sửng sốt, nhưng nghĩ tới khả năng của Phương Minh thì ông lại tỉnh ngộ, lập tức vỗ vỗ người bạn bên cạnh: “Lão Vương, ông còn do dự cái gì, mau mau mua đi thôi, ặc… 366666 hả?... Cũng không quý!”
Lời nói của Từ Phú Hào khiến cho những người xung quanh như phát điên, lúc đầu đã có một kẻ ngu si sao bây giờ lại mọc ra một tên ngu ngốc nữa? 366666 còn không quý thì bao nhiêu mới quý? Đây chẳng qua chỉ là một khối gỗ nha, lại không phải được làm thành từ bạch ngọc chân chính…
Người bạn của Từ Phú Hào cũng hơi do dự vì giá cả, nhưng nghĩ tới giao tình của bản thân với lão Từ, lão Từ chắc chắn sẽ không vì vài chục vạn mà lừa bịp ông ta, lập tức cắn răng kiên quyết: “Ông chủ Phương, tôi cũng muốn mua một cái vòng tay.”
“Có thể, ông đi tới bên kia giao tiền xong sau đó quay lại nhận đồ vật.”
Phương Minh gật gật đầu, Từ Phú Hào lập tức giục bạn thân đi trả tiền nhưng chính hắn ta lại không đi theo, quay đầu nhìn nhìn những đồ vật được trưng bày trong tủ kính: “Phương lão đệ, tôi có thể mua một cái trấn ấn giống như vị lão ca kia có được không?”
Trong lòng Từ Phú Hào đã cho rằng Phương Minh chính là Thần, đồ vật do Thần lấy ra làm sao có thể kém được?
Huống chi chính mắt hắn ta đã nhìn thấy hiệu quả của vòng tay, đồ tốt như vậy cho dù hiện tại có không cần tới, mua về tích trữ cũng không tệ chút nào, còn về giá cả… Tuy rằng có hơi đắt một chút thật, nhưng đồ tốt có thể dùng tiền tới để đo đếm sao?
Điên, tất cả mọi người trong cửa hàng đều cảm thấy sắp phát điên lên, xã hội này làm sao có thể thay đổi như vậy?
Là do tên lừa đảo này quá giỏi hay do mấy kẻ ngu có quá nhiều tiền?