Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------------
Chuyển khoản, lập hợp đồng hiệp nghị, hai bên ký tên!
Sau khi hoàn thành, Phương Minh mang những dược liệu kia định rời khỏi thì bị Lăng Sở Sở gọi giật lại.
“Cậu Phương, tôi thấy cậu có hiểu biết rất sâu sắc với thuốc bắc, không biết cậu có hứng thú tới tập đoàn Niệm Phương của chúng tôi đảm nhiệm chức cố vấn thu mua dược liệu không?”
Đúng là Lăng Sở Sở đã nổi lên tâm tư mến tài, mặc dù cô chỉ là bộ trưởng bộ giám sát nhưng bởi vì thân phận đặc thù, quyền lực của cô vượt xa một bộ trưởng.
“Không có hứng thú!”
Phương Minh trực tiếp cự tuyệt, không chút lưỡng lự rời đi.
“Đúng là một người quái dị.”
Thường Thụ Xuân lẩm bẩm một câu, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lăng Sở Sở thì thức thời ngậm miệng,
“Lão Triệu, chuyện Đông Trùng Hạ Thảo lần này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, lão đi điều tra một chút xem nhóm dược liệu này là do ai nhập hàng, tôi muốn xem xem là kẻ nào to gan dám nhập hàng giả như vậy!”
Khuôn mặt Lăng Sở Sở lạnh lẽo, nhóm Đông Trùng Hạ Thảo này không chỉ bán ở cửa tiệm này mà hơn một nữa cửa tiệm của Nghiễm Niên đường đều bán, giá cả lúc nhập hàng vào chắc chắn phải hơn chục triệu, chuyện này nếu không có người trong nội bộ tiếp ứng tuyệt đối không có khảnăng hoàn thành.
“Được, tôi sẽ đi điều tra.”
Lão Triệu gật gật đầu, sống nhiều năm như vậy ông ta cũng rõ ràng, chuyện này chắc chắn là có người trong nội bộ đã giở trò, bằng không không thể nào có khả năng nhận nhóm Đông Trùng Hạ Thảo đã bị trôi mất hết dược hiệu này. Những người chọn mua dược liệu bình thường sẽ phải tiến hành lấy mẫu dùng thử, không thể nào lại không phát hiện.
“Quản lý Thường, chuyện hôm nay ông phải làm công tác bảo mật với nhân viên, ít nhất là ngày nào tổng bộ còn chưa công bố kết quả, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về chuyện này.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không để cho bọn họ bàn tán lung tung.” Thường Thụ Xuân liên tục đảm bảo.
Giao phó xong xuôi, Lăng Sở Sở cũng không tiếp tục ở tiệm nữa, hôm nay cô của cô quay về Ma Đô, cô phải tới gặp bà ấy.
Bên ngoài bãi Hoàng Bộ.
Lăng Sở Sở vừa chạy tới đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng chờ.
Người phụ nữ trung niên này rất quý phái, mặc dù khóe mắt đã xuất hiện mấy nếp nhăn nhưng có thể lờ mờ liên tưởng tới bà ấy mười mấy năm trước chắc chắn là một mỹ nữ tuyệt sắc.
“Cô cô!”
Lăng Sở Sở chạy bước nhỏ tới, như con yến con giang cánh tay ôm chầm lấy người phụ nữ trung niên.
“Sở Sở, đã lớn bao nhiêu rồi còn nghịch ngợm như vậy.” Lăng Mộ Mai nhìn cô cháu gái này, gương mặt u buồn lộ ra một chút vui mừng.
“Trước mặt cô Sở Sở mãi mãi là cô bé, không thể lớn nỗi nha.”
Lăng Sở Sở cười vui không ngừng, còn đâu bộ dáng lạnh lùng khi ở trong hiệu thuốc lúc nãy nữa chứ, cô kéo kéo cánh tay Lăng Mộ Mai: “Vì sao mỗi năm cô tới Ma Đô đều đến đây vậy?”
Lăng Sở Sở biết cô của mình chỉ cần đi tới Ma Đô chắc chắn sẽ tới đây đầu tiên, cho dù có bận rộn bao nhiêu đi nữa chắc chắn vẫn sẽ bờ sông này, mà lần nào tới vẻ mặt cô cũng u buồn như vậy. Nhìn dáng vẻ này của cô làm gì có ai tin cô lại là chủ tịch của tập đoàn Niệm Phương trên thương trường luôn luôn sát phạt quyết đoán kia chứ.
Mà Lăng Sở Sở cũng phát hiện trên người cô của mình có rất nhiều điều thần bí, đầu tiên là người trong nhà không thân cận với cô, mà cô cũng rất ít về nhà, cho dù là bữa cơm tất niên hằng năm cô cũng chỉ về ăn cơm xong liền rời đi, quyết không bao giờ ở nhà ngủ lại. Mặt khác cô cũng đã hơn 40 tuổi nhưng chưa bao giờ Lăng Sở Sở nhìn thấy cô phụ, mỗi lúc cô hỏi ba mẹ cô, ba mẹ cô cũng chỉ xụ mặt xuống chứ không trả lời.
Giống như cô phụ là một đề tài cấm kị trong gia đình vậy!
Mà mỗi lần cô đều đến sông Hoàng Phổ để làm gì? Không lẽ là nhớ về cô phụ thần bí mà cô chưa từng được gặp kia hay sao?
Dòng chảy trên sông Hoàng Phổ cũng không mãnh liệt mà Lăng Mộ Mai cứ chăm chú ngắm nhìn nước sông, Lăng Sở Sở đứng bên cạnh bầu bạn, mỗi năm đều thế.
Sau nữa canh giờ, Lăng Mộ Mai thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Lăng Sở Sở: “Lần này cháu đi giám sát chỗ này thế nào? Tình huống các nhà thuốc vẫn tốt chứ?”
Nói tới chuyện công việc, vẻ u buồn trên mặt Lăng Mộ Mai biến mất, chỉ có nơi đáy mắt vẫn còn chút ưu sầu chưa tan.
“Cô à, cháu cũng đang muốn nói với cô chuyện này đây. Hôm nay bên Thanh Phong đường có một chuyện phát sinh, có một người khách mua phải Đông Trùng Hạ Thảo có vấn đề vể chất lượng, cháu hoài nghi trong khâu mua hàng của chúng ta đã có nội ứng rồi.”
“Hả, Đông Trùng Hạ Thảo xảy ra vấn đề sao? Cháu nói rõ tình hình một chút đi.”
Lăng Mộ Mai đi về phía bãi đậu xe, Lăng Sở Sở cũng đi bên cạnh, vừa đi vừa kể lại tình huống ban nãy một lần.
“Nếu mọi chuyện chính là như vậy, chắc hẳn là có người của chúng ta thông đồng với bên bán giở trò bịp bợm, cô sẽ sai người điều tra chuyện này rõ ràng, nhưng mà người trẻ tuổi kia mua nhiều dược liệu như vậy để làm gì chứ?”
“Cậu ta không nói, mà thái độ của cậu ta cũng thật sự rất chảnh chọe, cho dù là Nghiễm Niên đường của chúng ta đã sai trước nhưng chúng ta cũng đã bồi thường cho cậu ta gấp mười lần rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cháu gái, Lăng Mộ Mai mỉm cười, bà làm sao có thể không nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ của cô chứ.
“Cháu chính là cảm thấy người ta không quan tâm tới nhan sắc của cháu nên mới phiền muộn chứ gì? Nhưng mà cô cũng rất hiếu kỳ nha, lại có thể có người trẻ tuổi lại không khách khí với Sở đại tiểu thư của chúng ta như vậy, người trẻ tuổi đó tên gì?”
Tâm tư bị cô mình bóc mẽ, Lăng Sở Sở đỏ mặt: “Tên Phương Minh.”
“Phương Minh, cái tên rất hay đó.”
Lăng Sở Sở cũng không có chú ý tới khi cô nói ra hai chữ Phương Minh, đôi chân Lăng Mộ Mai hơi ngừng lại một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
…
“Cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người đặt nó ở bên kia, đúng, thả trên bụi cỏ bên kia là được.”
Phương Minh chỉ huy mấy người đàn ông bưng một cái vại lớn về biệt thả, động tĩnh quá lớn khiến Đại Trụ đang quét dọn vệ sinh trong nhà cũng thấy hiếu kỳ, không nhịn được chạy tới hỏi thăm: “Phương Minh, cậu mua chiếc vại lớn như vậy để làm gì vậy?”
“Tôi định dùng nó để ngâm thuốc.”
Nghe Phương Minh trả lời một câu Đại Trụ cũng không hỏi nữa, bởi vì cậu biết Phương Minh làm rất nhiều việc kỳ là không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Sau khi để những công nhân đem cái vại lớn tới phòng tắm trên lầu hai, cậu trả tiền cho bọn họ rồi để bọn họ rời đi. Phương Minh hài lòng nhìn cái vại lớn trước mặt, đây là do cậu cố ý chạy tới tiệm đồ sứ để mua về đấy! Nói thật, ở thành phố này muốn mua được cái vại lớn như vậy thật sự là không dễ dàng gì.
“Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm rồi mang lão Hoàng qua luôn, tối nay chúng ta sẽ ở bên này.”
“Được, tôi chỉ còn một phòng nữa là dọn xong rồi.”
Tám giờ tối, Phương Minh, Đại Trụ cùng lão Hoàng lại tới biệt thự. Trong biệt thự có rất nhiều phòng, Đại Trụ chọn lầu một, Phương Minh ở lầu 2, về phần lão Hoàng, toàn bộ biệt thự này đều thuộc về nó, vừa tới đây nó đã lưu lại dấu vết ở mọi ngõ ngách trong biệt thự.
“Được rồi, bận bịu cả ngày mọi người cũng nên đi ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa khai trương chúng ta sẽ bận rộn nữa đấy.”
Sau khi chào hỏi Đại Trụ Phương Minh quay về phòng, cậu đã rất nóng lòng muốn thử hiệu quả của thuốc ngâm.
Đem số thuốc chia làm ba phần, mỗi phần đều được xác định tỉ trọng cẩn thận sau đó Phương Minh đổ hết dược liệu vào bên trong vạc lớn.
Thuốc Đông Y quan trọng phối phương, yêu cầu về liều lượng càng nghiêm khắc hơn, có một câu ngạn ngữ để nói về điều này chính là: Thiếu một gram đoạt mệnh, nhiều một gram đoạt hồn!
Đúng là chỉ cần khối lượng lệch lạc thì thuốc chữa bệnh cũng sẽ biến thành độc dược đoạt tính mạng con người.
Cho nước nóng vào vạc, chờ tới lúc đầy được bảy phần Phương Minh mới khóa vòi. Nước thuốc đục ngầu, tản ra mùi vị thuốc bắc nồng đậm.
Chờ sau nửa giờ, Phương Minh cởi hết quần áo trên người trực tiếp nhày vào vạc nước vẫn đang còn nóng.
A!
Trong nháy mắt nhày vào, Phương Minh cảm giác được da thịt trên người trong nháy mắt đỏ thẫm, nước trong vạc ít nhất cũng phải 70 độ!
Không dám có chút phân tâm, Phương Minh ngồi xếp bằng trong vạc, tu luyện theo ghi chép trong truyền thừa vu sư. Giờ khắc này, ánh sáng xanh trên ngực cậu bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, mà theo cổ quang huy này tản ra Phương Minh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngâm thuốc không giống tu luyện, tu luyện là hấp thụ Tinh Thần Quang Huy còn ngâm thuốc thì là để lỗ chân lông toàn thân thả lỏng hấp thụ dược hiệu của thuốc.
Đây là một quá trình dài, nước trong vại dần dần trở nên trong suốt, màu đục ngầu kia cũng chậm chạp dần dần biến mất.
Sau một canh giờ, khi Phương Minh mở mắt ra lần nữa, con ngươi cậu trở nên sáng ngời, cảm giác thoải mái chưa từng có!
Leo ra khỏi vạc lớn nhìn xem mực nước, cậu mới phát hiện mực nước lại thấp hơn lúc ban đầu tới tận 30cm.
“Hiệu quả không tồi chút nào, nhưng vẫn phải tu luyện mới biết được hiệu quả tới cùng là lớn bao nhiêu.”
Trong phim hay truyện huyền huyễn cũng có nói tới chuyện nhân vật chính dùng thuốc ngâm để tẩy tủy, sau đó thực lực đột nhiên tăng mạnh. Nhưng hiển nhiên là Phương Minh làm gì nhận được loại đãi ngộ như vậy, đây chỉ là dược hiệu cấp thấp nhất mà thôi, tác dụng duy nhất chính là tẩm bổ cho lục phũ ngũ tạng của cậu mà thôi.
Cho nên cậu cũng không có làm mấy hành động như đánh ra một quyền xem có thể xuyên qua bức tường hay không, hoặc là nhảy lên thử xem có thể nhảy cao vài chục mét hay không mà trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm, nhưng trong nháy mắt đột nhiên cậu sửng sốt, trước mắt cậu hiện ra một đống vật thể màu vàng.
Chính là lão Hoàng, lúc này nó đang ngồi chồm hổm trước cửa phòng tắm, nhìn thấy cậu mở cửa nó quay đầu thè lưỡi với cậu sau đó mạnh mẽ nhảy vọt vào trong vạc, nước bắn tung tóe.
“Cái con chó này, một chút chỗ tốt vậy mà cũng không chịu buông tha!”
Nhìn thấy lão Hoàng nhảy vào trong vạc, chân chó vùng vẫy bơi quanh Phương Minh cũng không biết nên nói gì, sau khi xác nhận nó sẽ không bị chìm xuống mới rời khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ rồi đi ra ban công.
Hiện tại là lúc tinh không lóng lánh, ngồi xếp bằng, nhắm mắt cảm ứng sao Văn Khúc trên bầu trời, sau đó hấp thu Tinh Huy do sao Văn Khúc phát ra. Nhưng mà lần này Phương Minh có thể cảm giác được số Tinh Huy cậu có thể hấp thụ lại nhiều hơn bình thường mấy sợi!
Thật sự là một khởi đầu tốt đẹp, nhưng nghĩ tới những gì cậu phải bỏ ra để nhận được thêm mấy sợi Tinh Huy này, không thể không cảm thán trong lòng: Tiền, thật sự là đồ tốt!