Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 57: Hương sợ hai ngắn một dài



Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

---------------------

Phương Minh đặt ngọc Như Ý lên mặt bàn, nhìn sợi chỉ hồng trên mặt ngọc Như Ý, hai tay vô thức đập bàn.

Lúc này không ai nói chuyện quấy rầy Phương Minh, cho dù là Trương Tề cũng chỉ đứng một bên mong chờ.

“Anh qua đây.”

Sau nữa ngày Phương Minh mới quay qua ngoắc ngoắc Trương Tề, ra hiệu cho anh ta đi tới trước mặt cậu.

“Chuyện này có bao nhiêu khó khăn còn phải xem đối phương có chịu buông tay dễ dàng hay không.”

Phương Minh lấy ra ba cây hương từ chồng hương trên giá gỗ, đây chỉ là ba cây Thiền Hương bình thường mà cậu mua ngoài cửa hàng.

Đưa ba cây Thiền Hương cho Trương Tề, Phương Minh nói tiếp: “Đốt ba cây Thiền Hương này lên rồi vái ngọc Như Ý ba lần đi.”

Nội tâm của Trương Tề đã sớm sụp đổ, Phương Minh nói cái gì anh ta liền làm theo cái đó, sau khi đốt Thiền Hương rồi vái ba cái lại nhìn Phương Minh, chờ anh ra chỉ thị tiếp theo.

“Nâng cánh tay lên.”

Phương Minh nhận ba cây Thiền Hương từ tay Trương Tề sau đó để Trương Tề nâng cánh tay lên, ngay trong chớp mắt khi Trương Tề giơ cánh tay lên, trong mắt cậu như loé qua tia sáng nắm chặt Thiền Hương vọt tới phía trước.

Bạch!

Ngay lúc Trương Tề không chút phòng bị, Phương Minh cắm ba cây Thiền Hương vào dưới nách anh ta.

“Ông… Ông chủ Phương đang làm gì vậy?

Vài giây sau Trương Tề mới phản ứng lại, khó hiểu nhìn Phương Minh, nhưng mà những người xung quanh lại nhìn anh ta với ánh mắt cổ quái.

Trương Tề mặc dù không nhìn thấy dưới nách mình nhưng bọn họ lại nhìn thấy rõ ràng, ba điểm đỏ trên cây hương đã cắm thằng vào nách Trương Tề!

Lúc đầu bọn họ tưởng Trương Tề sẽ kêu la thảm thiết vì dù sao đi nữa, điểm đỏ trên đầu Thiền Hương cũng là lửa, tiếp xúc với làn da chắc chắn sẽ bị bỏng rát, cho dù ngón tay chỉ chạm nhẹ vào điểm đỏ kia cũng đã cảm thấy đau huống gì trước đó Phương Minh ra tay hung ác như vậy, tốc độ mạnh mẽ bọn họ đều có thể nhìn rõ.

Phương Minh im lặng không nói, vẻ mặt có chút ngưng trọng lấy ba cây Thiền Hương về, điều quỷ dị là ba cây Thiền Hương này vẫn còn chưa tắt.

“Thầy, ông chủ Hoa, sao mọi người lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”

Trương Tề khó hiểu, Hoa Minh Minh lại có chút hiếu kỳ hỏi thăm: “Trương Tề, có phải anh là hoá thân của người Saiyan nên mới không cảm thấy đau nhức?”

“Đau nhức?”

Cuối cùng Trương Tề cũng kịp phản ứng, mặt trắng bệch, vừa nãy anh ta chỉ cảm thấy dưới nách bị người ta mạnh mẽ chen vào một chút, ngoài ra không còn cảm giác gì khác.

“Ông chủ Phương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi…”

“Khoan hãy nói.”

Phương Minh cắt ngang lời Trương Tề, đi tới trước bàn cắm ba cây Thiền Hương vào Lư Hương bằng vàng ròng kia, sau đó nhìn chằm chằm Thiền Hương.

Ba cây Thiền Hương, cây ở giữa không thay đổi còn hai cây hai bên lại nhanh chóng thiêu đốt.

“Hai ngắn một dài, chuyện này có chút khó giải quyết.”

Phương Minh thở dài một hơi, nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người giải thích: “Những hành động lúc nãy tôi làm gọi là đốt hương hoá giải oán niệm, nhưng mọi người cũng đã nhìn thấy kết quả rồi, ba điểm đỏ không thể biến mất chứng tỏ hoá giải oán niệm đã thất bại, mà hành động lúc sau của tôi được gọi là đốt hương hỏi ý, rất rõ ràng, đối phương cũng không có ý muốn thương lượng.”

“Người sợ ba dài hai ngắn, hương sợ hai ngắn một dài, hai ngắn một dài, oán khí không tiêu tan.”

Phương Minh nhìn mọi người, cái gọi là người sợ ba dài hai ngắn chính là chỉ quan tài được hợp thành từ ba miếng ván dài và hai miếng ván ngắn ở đầu và chân, mà khi đốt hương kiêng kị nhất là hai ngắn một dài, nếu lúc dâng hương mà gặp tình huống này chứng tỏ người chết có oán khí tồn tại.

Đương nhiên trên miếng ngọc Như Ý có oán khí tồn tại, nên Phương Minh cũng dự kiến được khi đốt hương sẽ gặp tình huống hai ngắn một dài này. Những oán khí này là hướng về phía Trương Tề, mà ba cây Thiền Hương này lại do cậu cắm vào Lư Hương, nó cháy hết vẫn hai ngắn một dài chứng tỏ đối phương không muốn giao lưu với cậu, đây là quyết tâm muốn đoạt mệnh Trương Tề.

“Ông chủ Phương, chắc chắn là ông có thể cứu tôi, cầu xin ông, cầu xin ông.”

Trương Tề nghe Phương Minh giải thích xong thì nôn nóng, bởi vì lúc trước Phương Minh cũng đã nói, nếu như chuyện khó giải quyết cậu ta sẽ không nhận.

“Tôi có thể thêm tiền, chỉ cần có thể cứu được tôi, ông chủ Phương muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.”

Phương Minh nhíu mày nhìn Trương Tề, anh ta nói những lời này cứ như Phương Minh cậu là một người tham tiền lắm không bằng. Nói thật thì cậu cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này chút nào, nhưng ai bảo đây lại là sinh ý* đầu tiên của cậu kia chứ.

*Sinh ý: chuyện làm ăn, buôn bán

“Đối phương đã không nguyện ý thương lượng, muốn giải quyết vấn đề này thì phải biết oán khí từ đâu mà tới. Anh nói một chút chuyện kỳ lạ anh đã gặp gần đây nhất đi.”

Nếu đối phương đã không muốn thương lượng thì đành phải thu hoạch ít đầu mối từ Trương Tề vậy.

“Chuyện bắt đầu từ một tuần trước, đêm đó trong mơ tôi đã gặp một cô gái váy đỏ, cô ta mặc một bộ váy hồng kiểu cổ đại rất đẹp, từng bước từng bước đi tới gần tôi, đôi mắt tràn ngập oán hận doạ tôi giật mình tỉnh hẳn.”

Buổi tối đầu tiên Trương Tề chỉ cho rằng anh ta mơ thấy ác mộng chứ không suy nghĩ gì nhiều, nhưng không ngờ đêm thứ hai anh vẫn mơ thấy giấc mộng y hệt, trong mơ vẫn là cô gái váy đỏ kia, chỉ khác là lần này cô ta lại duỗi hai tay ra muốn bóp cổ anh ta.

Vẫn bị doạ bừng tỉnh nhưng lần này Trương Tề lại thêm một phần hoảng sợ, hai lần liên tục cùng mơ thấy một nữ quỷ khiến trong lòng anh ta sợ hãi không thôi.

Nhưng mà tất cả chỉ mới bắt đầu, ngày thứ ba khi Trương Tề đang nghỉ trưa trong văn phòng thì nữ quỷ kia lại tới, lần này Trương Tề vẫn bị doạ tỉnh nhưng trong chớp mắt khi tỉnh lại anh ta hít thở dồn dập, thật sự giống như nữ quỷ kia đã bóp cổ anh ta ở trong thực tế chứ không phải trong mơ!

Mãi cho tới khi anh ta kinh hoảng chạy ra khỏi văn phòng, đứng dưới ánh mặt trời ấm áp thì cảm giác ngạt thở kia mới biến mất.

Nhưng ánh sáng mặt trời không thể tồn tại liên tục, khi màn đêm buông xuống thì ác mộng của Trương Tề lại bắt đầu. Nữ quỷ kia không chỉ xuất hiện ở trong mơ nữa mà xuất hiện ngay trong hiện thực! Ban ngày anh ta còn có thể lựa chọn trốn bên dưới ánh mặt trời nhưng khi trời vừa tối thì thời gian đau khổ của anh ta lại tới.

“Nữ quỷ này ngoài bốp cổ anh thì có còn hành động gì khác hay không? Suy nghĩ kỹ càng một chút, đừng bỏ sót manh mối nào.” Phương Minh cắt ngang hồi tưởng của Trương Tề, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh, Trương Tề cũng cẩn thận hồi tưởng lại, một lát sau mới trả lời: “Còn có một chi tiết, tôi phát hiện hình như nữ quỷ kia rất sợ nhà vệ sinh. Có một đêm khi tôi trốn trong nhà vệ sinh thì không thấy nữ quỷ kia theo tới.”

“Sợ nhà vệ sinh?”

Khoé miệng Phương Minh co giật, vẫn thường nghe nói ở trong nhà vệ sinh dễ gặp phải ma quỷ chứ chưa bao giờ nghe qua chuyện ma quỷ lại đi sợ nhà vệ sinh bao giờ.

“Nhưng không biết vì sao ngày thứ hai tôi trốn trong nhà vệ sinh thì nữ quỷ kia lại không sợ sệt gì nữa.” Trương Tề nói thầm một câu.

“Ngày thứ hai lại không sợ, con quỷ kia có vẻ giống cách phân hạng xe của Ma Đô chúng ta quá!”

Hoa Minh Minh không nhịn được cười thành tiếng, lời nói của Trương Tề này thật sự quá khôi hài, nhưng Phương Minh lại lâm vào trầm tư.

“Thật, tôi không lừa mọi người đâu, đêm hôm đó thật sự là nữ quỷ kia không dám tiến lên. Ban đầu tôi còn tưởng nó sợ nơi đó nên hôm sau tiếp tục vào đó tránh, ai ngờ lần này nữ quỷ kia lại không sợ.”

Trương Tề giải thích, mà Đại Trụ vẫn đang chăm chú lắng nghe lại quay qua nói với Phương Minh: “Phương Minh, chắc anh ta đã bị nữ quỷ quấn thân rồi.”

Ở nông thôn có rất nhiều lời đồn đại liên quan tới quỷ quái, Đại Trụ cũng chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt nhưng mà cậu lại tin tưởng có ma quỷ tồn tại, mà tình huống của Trương Tề chắc hẳn là bị ma quỷ quấn thân.

“Không phải là ma quỷ, nếu thật sự là ma quỷ thì lúc anh ta trộm ngọc Như Ý chắc chắn đã bị quỷ hồn giết chết rồi.”

Phương Minh lắc đầu trả lời: “Anh ta là bị sát khí vây khốn, những gì anh ta nhìn thấy chẳng qua là do sát khí này huyễn hoá* ra thôi.”

*Huyễn hoá: biến ra, biến hoá thành

Sát khí là một loại từ trường, mà loại từ trường này ảnh hưởng không tốt tới con người.

Thân thể con người vốn là một loại từ trường, từ trường này chịu ảnh hưởng của vạn vật trên thế gian mới biến đổi. Mà sát khí lại có tác dụng phá hoại, sau khi phá hư từ trường của con người thì đường tài vận, sự nghiệp của người này sẽ không thuận lợi, thân thể và sức khoẻ của người nhà cũng thế.

Cái gọi là oán sát, trên thực tế cũng là do sát khí huyễn hoá ra, sau khi loại sát khí này hình thành hoàn chỉnh, từ trường của con người sẽ bị oán khí này vây sát, mà những chuyện anh ta đã nhìn thấy cũng là do oán sát huyễn hoá mà ra.

Nghe được lời giải thích của Phương Minh, Trương Tề mới thở ra một hơi, chỉ cần không phải là nữ quỷ thật sự là may rồi.

Phương Minh liếc Trương Tề: “Đừng mừng vội, nếu là nữ quỷ quấn thân còn dễ giải quyết, nhưng loại oán sát này là do anh tiếp xúc lâu ngày với ngọc Như Ý mà hình thành, muốn khu trừ nó cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

Lời nói này của Phương Minh làm Trương Tề xấu hổ, không biết phải nói cái gì mới tốt, ấp úng nữa ngày cũng không nói được câu nào.

“Huyền ảo do oán sát không phải ngẫu nhiên sinh ra, vậy nên sở dĩ anh nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ có lẽ do chủ nhân lúc trước của ngọc Như Ý kia cũng là một cô gái. Tôi cũng đoán ra được một chút nguyên nhân vì sao nữ quỷ này lại sợ nhà vệ sinh, nhưng vẫn cần phải kiểm chứng một chút đã.”

Trong lòng Phương Minh đã hình thành một mạch suy nghĩ, cũng có thể đoán ra một chút thân phận người chủ miếng ngọc Như Ý kia. Nếu mọi chuyện giống như phán đoán của cậu thì sự tình còn có thể cứu vãn, bằng không cậu cũng bất lực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv