Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------------
Sau khi thấy Lý Thừa Hiện muốn lấy số tài khoản ngân hàng của Phương Minh, nháy mắt chuyển ba trăm nghìn vào, mắt Hoa Minh Minh muốn đỏ cả lên, việc này giống như ăn cướp vậy, nếu như hắn có thể học được chiêu thức ấy, vậy thì sau này đâu cần nhìn ánh mắt của cha nữa, không có tiền thì tùy tiện đi kiếm hai tảng đá đi bán là được.
Tròng mắt Hoa Minh Minh trơn nhẵn liếc qua liếc lại, trong lòng hắn lúc này đang nghĩ làm cách nào để Phương Minh nhận hắn làm đồ đệ.
Sau khi bàn xong việc trừ tà, Hoàng Toàn đi gọi hai khiêng vác tới khiêng đi, mà hai người Lý Thừa Hiện và Phương Minh thì đang trao đổi, cuối cùng sau khi để lại cách liên lạc thì Lý Thừa Hiện mói lưu luyến rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lý Thừa Hiện, trên mặt Phương Minh cũng lộ ra nụ cười, bởi vì ban nãy cậu nói Lý Thừa Hiện sẽ mở cửa tiệm ở đây, còn về kinh doanh cái gì thì có lẽ trong lòng Lý Thừa Hiện cũng nắm rõ, sau này không được thì còn có thể nhận được khách từ Lý Thừa Hiện.
Lý Thừa Hiện đi rồi, Tống Hùng cũng đi, từ lúc giao cửa hiệu lại thì ông không còn liên quan gì tới mọi thứ ở đây cả.
Bây giờ, trong cửa hàng chỉ còn lại Phương Minh và hai cha con Hoa Bác Vinh.
"Phương Minh, đôi trừ tà đó bán đi với giá ba trăm nghìn không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đối với xuất thân của gia đình Hoa Bác Vinh mà nói ba trăm nghìn cũng không coi là nhiều, ông ấy chỉ sợ là tới lúc đó Lý Thừa Hiện hoặc ông chủ phía sau Lý Thừa Hiện tới gây phiên phức, dù sao tiêu ba trăm nghìn mua một đôi trừ tà đá thì không phải ai cũng có thể chịu được.
"Bác Hoa, nếu như giờ có một cao tăng mang một chuỗi phật châu bằng gỗ bình thường đã nhiều năm trời trới bán cho bác, với giá ba trăm nghìn thì bác có mua không?” Phương Minh cười hỏi lại.
"Đương nhiên muốn, có thể được vị cao tăng đó đeo nhiều năm trời tất nhiên là thường được nghe kinh niệm phật, chuỗi phật châu như vậy cho dù mình không đeo thì sang tay bán với giá năm sáu trăm ngàn không thành vấn đề, nếu như cao tăng đó thân phận cao thì trả với giá hơn một triệu cũng được nữa, thứ đồ có cấp độ này thì chất liệu không là gì, đối với người tin mà nói thì là bảo vật vô giá.” – Hoa Bác Vinh tựa như không hề suy nghĩ gì mà nói.
"Nếu như đã vậy, thì không có bất cứ vấn đề gì với vật trừ tà này.” - Phương Minh sâu xa nói.
Nghe lời Phương Minh nói, trên mặt Hoa Bác Vinh lộ ra vẻ hiểu rõ, mấy chuỗi phật châu cao tăng đó đeo khiến người ta tranh mua là vì chúng được cao tăng khai quang chăm sóc, đeo lên có thể sẽ an thần tiêu trừ tai họa, mà lời này của Phương Minh chẳng khác nào nói cho ông biết, đôi từ tà này cũng đã được khai quang rồi.
Đồ đạc được khai quang, giá cả căn bản không thể đánh giá được. Đương nhiên khai quang ở đây là ý chỉ thật sự được các vị cao tăng hoặc đạo trưởng đức cao vọng trọng ấy niệm kinh bảo dưỡng, mà không phải mấy đồ giả mà bọn lừa bán.
"Phương Minh cậu phát tài rồi, chúng ta trực tiếp tới xưởng đồ đá mua một đống loại trừ tà này về sau đó sang tay bán đi, giá vốn chỉ mấy chục, chẳng khác nào có được món lãi kếch sù gấp mười mấy lần, nếu không tôi chịu đầu từ vốn, tiền lời lúc sau tôi chỉ lấy một phần thôi.”
Hoa Minh Minh ở bên cạnh căn bản không nghe hiểu được thâm ý ở trong lời của Hoa Minh Minh và Hoa Bảo Vinh, trong đầu hắn lúc này đã bị đống tiền làm cho ùn tắc.
Thật ra cũng không trách Hoa Minh Minh tham tiền như thế được, mặc dù hắn là cậu chủ của Hoa Bảo Lâu nhưng về mặt tiền bạc thì Hoa Bảo Lâu quản lý hắn rất chặt chẽ, sợ hắn trở thành bọn công tử bột phá gia, tiền sinh hoạt mỗi tháng đối với người thường tuy là một khoản lớn nhưng đối với thân phận thiếu gia Hoa Bảo Lâu thì có chút không hợp.
Đặc biệt là hắn là một người cực kì sĩ diện, ra đường lêu lổng với bạn bè không đủ tiền tiêu cũng không tiện không nể mặt mà để bạn bè mời, ngay cả Bàn Chùy trong nhà mở lò sát sinh, bởi vì trong nhà không hạn chế tiền bạc của hắn nên hắn lớn lên mập giống y như mấy con heo nhà hắn giết, nhưng mấy em gái trường nghệ thuật người ta đã ngủ mười mấy lần rồi.
Đáng thương cho hắn đường đường là cậu chủ Hoa Bảo Lâu tuấn tú lịch sự, sự nghiệp cũng coi như phát triển tạm được, mà ngay cả một nữ sinh cũng không cưa được.
Tiền, đều là vì tiền cả, không có tiền, là oán niệm lớn nhất trong lòng Hoa Minh Minh.
"Con tên khờ này nói gì thế hả?”
Hoa Bác Vinh nghe thấy con trai mình nói tới việc đầu tư cổ phần thì trực tiếp đập tay xuống, may mà Hoa Minh Minh đã sớm chuẩn bị trực tiếp chạy sang một bên.
Phương Minh cũng cười, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của Hoa Minh Minh thì giải thích: "Không đơn giản vậy đâu, đôi trừ tà này có thể bán với giá tiền này là bởi vì tôi đã khai quang cho nó, nhưng không phải tất cả trừ tà đá nào cũng đều có thể khai quang nhẹ nhàng được như vậy.”
Khai quang, là tăng thêm linh tính và khả năng của đồi vật nào đó, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân nó phải có khả năng khai quang, Phương Minh có thể khai quang cho trừ tà để khả năng trấn tà của trừ tà mạnh lên là vì vốn dĩ bản thân trừ tà đã có tác dụng trấn tà rồi.
Tiếp theo còn một nguyên nhân rất quan trọng là bởi vì đôi trừ tà đá đã nhiều năm rồi, vốn dĩ là bảo vệ nghĩa địa, thời gian tích lũy đã có một chút linh tính rồi, thiếu chút nữa là trở nên điêu luyện rồi.
Việc này giống như một hòa thượng hoặc đạo sư nghiên cứu phật phát và kinh thư nhiều năm, bản thân tích lũy cũng tàm tạm, còn kém tí nữa như trang giấy mà không đâm qua được, tất cả những gì Phương Minh làm là ra đòn cảnh tỉnh lập tức đánh thức khiến đối phương đâm xuyên qua tờ giấy này.
Nhưng mà dù vậy, khai quang cho trừ tà này cũng hao phí hơn phân nửa tinh lực mà cậu hấp thụ mấy ngày nay, cả người đều cảm thấy suy yếu, nếu như khai quang cho một trừ tà mới điêu khắc mà nói thì ước chừng coi như có hao phí tất cả tinh lực trên người cũng không thể thành công.
Cho nên tất cả những đề nghị Hoa Minh Minh nói căn bản không được, ít nhất với tu vi của cậu bây giờ là không được.
Nghe lời Phương Minh nói trên mặt Hoa Minh Minh lộ ra vẻ thất vọng, con đường phát tài này khó khăn lắm mới có vậy mà giờ coi như mất rồi.
"Phương Minh, bây giờ cửa tiệm này con định thế nào?” – Hoa Bác Vinh bỏ qua để tài này, hỏi.
"Thiết kế trong này cũng không cần thay đổi nhiều, mấy thứ đồ của lầu một cũng không cần bày nữa, con đến lúc đó sẽ để bạn con đảm đương lầu một, còn con chủ yếu là ở lầu hai.”
Nghe lời Phương Minh nói, trong lòng Hoa Bác Vinh hiểu rõ người bạn kia chắc là người trẻ tuổi gọi là Vương Đại Trụ mà ông gặp lúc đầu.
Trong nháy mắt, trong lòng Hoa Bác Vinh nắm rõ, Phương Minh đây là định cùng người bạn nối khố đó kết hợp.
"Ừm, tìm một người thân thiết để trông coi cũng tốt, nhưng mà bác tới giờ vẫn chưa biết tiệm của con rốt cuộc là định kinh doanh gì?”
Hoa Bác Vinh hỏi vấn đề mình quan tâm nhất, sau khi Phương Minh đưa ra ý tưởng mở cửa hàng đến giờ cũng chưa có nói cụ thể rõ ràng cho bọn họ biết cửa hàng này chủ yếu kinh doanh gì.
"Tìm người hỏi quẻ, tiêu trừ phong thủy, chỉ cần là việc làm ăn con thấy được thì đều nhận.” Phương Minh thật thà trả lời.
Nghe Phương Minh trả lời, trên mặt Hoa Bác Vinh lộ ra vẻ xúc động, bởi vì ông đã đoán được Phương Minh muốn mở cửa hàng gì, nhưng Hoa Minh Minh vẫn còn mơ hồ: "Đó chẳng phải là bày sạp coi bói hỏi quẻ trên cầu vượt sao? Nhưng mà phong thủy là ý gì vậy?”
"Phong thủy chia làm hai phần, ngẩng đầu nhìn quỹ tích vận chuyển của trời trăng và sao, nhìn hướng chạy của mạch nước và dãy núi, đương nhiên nói đơn giản thì đó là phong thủy.”
"Đó chẳng phải là tìm nghĩa địa cho người ta sao? Nói thần kì lên vậy làm gì?”
Đối mặt Hoa Minh Minh, Phương Minh cảm thấy không cần giải thích nhiều, cũng không định sửa sự hiểu lầm trong lời nói của Hoa Minh Minh với thầy phong thủy, thầy phong thủy không chỉ chọn đất cho người chết, mà còn phải chọn đất cho người sống.
Nhỏ thì chọn đất chọn nhà cho một nhà một hộ, lớn thì một thôn một trấn thậm chí là cả chọn đất thiết kế cho cả một kiến trúc của thành phố, thậm chí người giỏi còn có thể quyết định số mệnh của một quốc gia, đương nhiên cao nhân ở đẳng cấp này ngay cả Phương Minh cũng chưa từng gặp, ít nhất thì sư phó cũng chưa đạt tới cảnh giới này.
Ở một bên khác, Hoàng Toàn nhìn người khiêng vác kéo trừ tà bằng đá đi phía sau, trên đường về vẫn nhìn chằm chằm cậu mình với bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Có phải thấy ta tiêu ba trăm nghìn mua trừ tà đá này là rất đắt?”
Lý Thừa Hiện hình như biết cháu ngoại trai của mình trong lòng nghĩ gì, giải thích: "Trừ tà mở mắt, tác dụng chân chính cực kì lớn, ba trăm nghìn cũng không tính là đắt.”
"Cậu họ, đạo lý này ta hiểu, nhưng mà lần này ông chủ chủ đưa chúng ta ba trăm nghìn, ngươi trực tiếp mua một đôi trừ tà đá này thế chúng ta chẳng phải đi chuyến này không kiếm được gì sao?”
"Ai nói ta muốn mang cái này về cho nhà họ Trương chứ.” – Trong đôi mắt già nua của Lý Thừa Hiện có ánh sáng lưu động – "Con cái nhà họ Trương tuy chết đột ngột nhưng oán khí không lớn, dùng trừ tà bằng đá này thì không sử dụng được hết tác dụng.”
"Ý của cậu là gì?”
Hoàng Toàn dường như không hiểu gì, biểu cảm dần trở nên kích động.
"Đem đôi trừ tà đá này về nhà trưng, sau đó đi thương lượng tìm một đôi trừ tà đá khác cho nhà họ Trương, gặp được chủ nào thật sự cần, thế thì cái giá không dừng ở đây rồi.”
"Cậu họ, giỏi, thật sự quá giỏi.”
Lý Thừa Hiện lúc này không còn sự thành khẩn trước kia, hai mắt lóe ra ánh sáng, nghe cháu ngoại mình thổi phồng, gương mặt già nua cũng có chút đắc ý, nhưng mà có vài thứ ông chưa nói cho đứa cháu ngoại trai này.
Trực tiếp bỏ ra ba trăm nghìn mua đôi trừ tà bằng đá này còn một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là muốn mắc nối làm quen với thanh niên trẻ tuổi Phương Minh này, đây là cao nhân chân chính.