Cuối năm 1969, Sài Gòn.
Buổi sáng, tiếng trống trường lại vang lên như mọi ngày. Ở một đất nước mà bảy mươi phần trăm dân số mù chữ, nhà tù mọc lên như nấm thì trường học là một cái gì đó hiểm hoi. Ở đất nước này, muốn học thì có hai loại, hoặc là có quyết tâm phi thường, hoặc là cực giàu, nếu không là cũng có người nhà làm quan.
Ái Linh thuộc loại thứ hai. Thực ra, cô cũng có thể xem là xem là học sinh giỏi ở lớp nhất*. Dù vậy, cái lí do cô có thể đi học được cũng là nhờ người anh giữ chức Thiếu úy quân đội Sài Gòn, một chức vụ được mua bằng tiền. Cô sinh ra trong một gia đình công giáo ở ngoài Bắc rồi chuyển vô Nam sinh sống. Sau đảo chính, cha và mẹ cô đều không may mất mạng. Lúc đó, anh hai cô đã làm tất cả để nuôi cô, bao gồm cả việc đâm thuê chém mướn.
Hôm nay, cô mặt một bộ áo dài màu trắng. Trên đó có những chấm bi màu đen.
Một cách chậm rãi, cô bước vào sân trường. Nam sinh ngước nhìn còn nữ sinh thì ganh tỵ.
Trên sân trường, nhiều học sinh còn đang lao vết máu vừa mới kho từ mấy hôm trước. Chuyện này diễn ra bình thường tới mức học sinh cũng trở nên vô cảm. Số là có một vài sinh viên khác với nhiều nơi khác, sinh viên, học sinh ở Nam Việt Nam vẫn bị buộc phải đi lính như thường. Tất nhiên không phải tất cả. Giống như bắt lính thời Pháp, nhưng tên viên chức tìm tới những kẻ không có tiền, tiếp đó là người giàu có. Có một số người tìm cách kháng cự mà kết quả là như trên.
Có lẽ, nếu họ chiến đấu cho quốc gia của mình thì chả ai ngại cả nhưng chiến đấu cho một đất nước thuộc về Hoa Kỳ thì họ không hứng thú lắm. Họ không ghét nước Mỹ nhưng họ không muốn đổ máu hi sinh vì Hoa Kỳ.
Ái Linh không biết gì về chuyện đó. Với một cô bé như cô, chuyện đó quá xa vời.
Đột nhiên, từ phía xa, cô thấy một thứ sinh vật kỳ lạ xuất hiện. Đôi mắt chúng có màu đỏ tươi và tròng mắt thì đang co dần lại. Những chiếc nanh nhọn từ mệng chúng với dãi nhớt bốc mùi hôi thối. Chiếc đuôi với vẩy cứng dường như có thể chém tất cả làm đôi. Đặc biệt làn da của chúng có màu vàng như cát sa mạc với ba đường kẻ sọc màu đỏ như máu.
Theo phản xạ tự nhiên, Ái Linh lùi lại. Trong tay cô bé, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện. Đó là khả năng từ nhỏ của cô mà thầy mẹ dặn không được phép cho ai biết.
"Linh, đi vô học lẹ đi" Một người bạn tới kêu
Sau đó, khi cô quay lại khi con quái vật cũng biến đi đâu mất. Nghĩ rằng mình đang nằm mơ, Ái Linh đi vô lớp học.
Ngồi vào chỗ ngồi thường ngày, Ái Linh chờ đợi cô giáo tới. Sau đó, giáo viên cũng bước vào để đưa ra thông báo đặc biệt
"Các em thân mếm, vài ngày nữa nhà trường sẽ tổ chức một chuyến dã ngoại ở vùng ngoài ô"
Nghe tới đây, lớp bàn tán xôn xao. Dã ngoài, nghe thì hay lắm nhưng trong thời buổi chiến loạn, mà đi lung tung thì không biết mình sẽ lên bàn thờ lúc nào. Thực tế, nói trắng ra là để chụp hình cho đám phóng viên quốc tế xem sự phát triển của "Hòn ngọc viễn đông" mà thôi.
Dù muốn hay không, cả lớp cũng phải đi, bằng xe bò. Theo cô giáo, việc này nhằm đảm bảo an toàn khi các phương tiện như xe hơi trở thành mục tiêu tập kích. Ngoài ra, nhà trường cũng không có tiền. Do đó, một số người khi tìm cách trốn. Số còn lại thì vẫn đi.
Tuy nhiên, không may là con bò lại không chịu đi. Giáo viên thì bỏ về trước bằng ô tô bỏ lại đám học sinh của mình. Nguyên nhân chính là trong số này, chỉ có anh của Ái Linh có cấp bậc cao nhất là Thiếu Úy trong khi chống bà cô lại là Đại úy nên bả cũng không sợ bị làm khó dễ.
"Xin lỗi thưa cô, con bò bướng qua, hay là mấy cô chịu khó đi bộ được không" Người lái bò nói với thái độ sợ sệt.
"Không sao đâu. Tụi cháu đi bộ được" Ái Linh lên tiếng. So với những cô tiêu thư nhà giàu khác, Ái Linh từng có lúc sống trong nghèo khổ khi thầy mẹ của cô bị sát hại
Từ phía sau, một chiếc xe tải đột nhiên đi tới. Nó không quá nhanh những cũng đủ làm các cô gái sợ hết hồn. Đặc biệt nó còn được sơn dòng chữ bằng tiếng Trung Quốc.
Nếu nói Hoa Kỳ kiểm soát về chính trị và quân sự thì chính người Hoa lại là những kẻ nắm hoàn toàn nền kinh tế miền Nam Việt Nam.
Lúc này, tay lái xe bắt đầu đi xuống. Đó là một thanh niên mắt to, trán thấp, mũi cao, rông mày rậm. Dáng người nhìn như một con trâu mộng đang trong thời kỳ sung sức nhất. Cơ bắp săn chắc cùng làn da rám nắng ẩn sau lớp áo nâu làm cả khối con gái phải điêu đứng.
"Nè cô có sao không" Dũng lên tiếng.
"Không sao. Tôi và mấy người bạn đang đi dã ngoại bằng xe bò. Tuy nhiên, nó lại không đi được" Linh nói
"Nếu chỗ cần đến không xe lắm thì cô lên xe để tôi chở cô đi một đoạn" Dũng nói
"Đây là xe của anh hả" Linh hỏi.
"Không, nhưng mà tôi giao hàng xong rồi. Bình thường tôi làm ăn uy tính lắm nên chủ cả cũng tinh tưởng" Dũng nói.
Thế là trên chiếc xe tải, một đảm nữ sinh được chở đi. So với Sài Gòn đây trộm cướp, mại dâm, ma túy thì vùng thôn quê ngoại ô trong có vẻ bình yên hơn hẳn. Nếu không có chiến tranh Việt Nam sẽ bình yên biết bao nhiêu
Lúc này, đột nhiên trời đổ mưa dữ dội cắt ngang suy nghĩ của Ái Linh. Cũng may là tới nơi nên cũng không sao.
"Cái lược của tôi" Ái Linh lên tiếng.
Cái lược của cô vẫn còn ở trên xe của Dũng.
Trong lúc cô vẫn đang lo lắng thì người con trai đó lại xuất hiện lần nữa
"Đây là đồ của cô phải không" Dũng nói dù bản thân đang ướt như chuột lột.
"Cám ơn anh. À mà anh tên gì" Linh hỏi.
"Hà Mạnh Dũng" Cậu nói rồi bỏ đi trong cơn mưa tầm tả
Lúc còn nhỏ, Dũng từng có ba người bạn thân thiết, hai nữ, một nam. Tuy nhiên, thời cuộc rối ren, giấc mộng thống nhất của hàng triệu người tan thành mây khói. Trong bối cảnh đó, cậu và bạn bị một đám quái vật tấn công. Sau đó, cậu được ông ngoại nuôi khi mẹ cậu vừa mới mất. Mỗi liên hệ với những người bạn cũ, chi bộ của mẹ cậu cũng không còn. Từ đó, trong thời cuộc này, cậu chỉ lo làm kiếm tiền nuôi ngoại
Vậy mà hôm nay, con tim cậu lại rung động
Đời thường lắm chuyện bất ngờ. Cứ tưởng cuộc gặp giữa hai người chỉ là tình cờ rồi ai sẽ về thế giới của người đấy. Tuy nhiên, sau đó, họ lại gặp nhau ngày càng nhiều. Có lẽ Dũng tìm cách để mình gặp Ái Linh hoặc ngược lại. Mấy tháng sau đó, hai người đi chung với như mấy cặp tình thân trong phim Mỹ. Hai con tim thuộc về hai thế giới khác nhau đang cùng chung một nhịp đập.
Trên con đường ở Sài Gòn, Dũng đang đi tới điểm hẹn với Ái Linh. Bất ngờ, một chiếc xe quân sự tông thẳng vào cậu. Sau đó, người ta thấy Dũng nằm trên đường. Tuy nhiên, không hề có máu. Từ trên tay và toàn thân của cậu, một luồng khí đen xuất hiện. Sau đó, Dũng ngồi dậy như người bình thường.
Một mũi thuốc mê được bắn về phía cậu. Lúc này, Dũng chìm vào trong giấc ngủ
"Vậy đây là khả năng của thằng này sao?"
"Nhìn nó không giống với tụi kia lắm. Chắc là khác loại"
"Thôi kệ đi. Đem nó về rồi tính"
"Còn con nhỏ kia nữa"
"Mà anh nó là Thiếu úy mà"
"Tổng thống còn không xem ra gì chứ ở đó là Thiếu úy"
"Thôi, đi lẹ đi kẻo tụi cộng sản phát hiện được bây giờ"
Những âm thanh kia cứ vang đi vang lại trong đầu của Dũng cho tới khi cậu tỉnh dậy và bị quấn lại như đòn bánh tét bằng những tấm vải trắng.
"Tái sinh hoàn tất. Tiến hành cưa tay trái" Một giọng nói vang lên.
Sau đó, một cái cưa cực lớn đem tới. Tiếp theo, một tiếng thét vang lên khắp trời. Cánh tay trái từ từ đứt ra. Sau đó, một luồng khí đen xuất hiện. Như một người thợ chăm chỉ, nó từ từ tái tạo lại cánh tay của Dũng.
Tuy nhiên, nó dường như không thể vượt qua được lớp kính cường lực. Ở phía bên kia của tấm kinh có một nhóm người đang đứng đó nhìn, mặt không biến sắc như thể họ đang xem một loài sâu bọ nào đó vậy.
Trong số đó phải kể đến Robert Williams, con thứ hai của Thiếu tướng John Williams. Nhìn vẻ ngoài, hắn có một bộ râu bao phủ khắp khuôn mặt, cái cằm nhọn, đôi mắt như ánh mắt của chim ưng săn mồi. Khuôn mặt tương đối thanh trú với một vài đặc điểm của người gốc Á, được di truyền từ mẹ hắn, một người phụ nữ Trung Quốc. Đặc biệt, phải nói tới nụ cười gây ám ảnh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Đúng là nó khác hoàn toàn với những trường hợp còn lại" Robert lên tiếng.
"Đó là nhờ ma khi thưa ngài. Tên này nếu không phải đang chuẩn bị tu ma thì cũng là bán yêu. Hắn có thể hữu dụng với các vũ khí thông thường nhưng dễ dàng bị tiêu diệt khi đối mặc với các thực thể siêu nhiên" Bên cạnh Robert, Thiếu Văn Hoa lên tiếng.
Về lý thuyết, ma khí cho phép người sử dụng khả năng hồi phục đáng kinh ngạc dù không phải là tuyệt đối. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào đó thì người sử dụng cực kì dễ bị tổn thương bởi các loại sức mạnh ma thuật, bùa phép các loại cũng người các loại quái vật có năng lực chiến đấu.
"Nếu không có gì nữa thì tôi đi nghiên cứu số liệu" Một gã thanh niên lên tiếng.
Nhìn kĩ, trông anh ta có một mái tóc đen dài chớm vành tai trên, xoăn và hơi rối. Mặt góc cạnh chữ điền, mũi cao và thẳng. Mắt nâu đen hai mí, môi dày, lỗ mũi cao.
"Tôi tưởng cậu sẽ hứng thú với thứ này chứ, tiến sĩ Minh Nhật" Robert nói.
"Tôi không thích chơi mấy trò tra tấn này" Minh Nhật nói
Sau đó, cậu bỏ đi. Thực ra, tên của cậu là Trần Nhật Minh. Cậu là người của cách mạng và là Chiến binh Việt Nam. Tuy nhiên, không ai xung quanh cậu biết chuyện này.
Trong khi đó, cuộc thí nghiệm lại tiếp tục. Dũng tự hỏi mình đã làm điều gì sai. Hơn hết, cậu không hiểu tại sao đám kia lại có quyền làm như vậy với mình.
"Tôi nghĩ đến lúc chuyển đội hắn ta rồi, thưa ngài" Thiếu Văn Hoa lên tiếng
Robert gật đầu.
Bất ngờ, một vụ nổ xảy ra. Tiếp đó, một chiến binh đeo mặt nạ, toàn thân bọc giáp xuất hiện được camera quay lại. Nữa bên trái màu đỏ như một đại dương ruột dưa hấu, nữa bên phải màu xanh như bầu trời xanh thẫm. Đặc biệt, trên ngực còn có một ngôi sao màu vàng sáng chói.
Lần lượt từng tên lính canh giữ bị xóa sổ không thương tiếc. Tiếng súng đạn vang lên khắp nơi nhưng dường như vẫn không đủ.
"Súng đạn thường không có tác dụng với hắn đâu. Các đơn vị sử dụng đạn Vinamium. Thả đám Chó Ba Sọc và Chóc Ba Sọ ra" Robert thét vào bộ đàm
Tuy nhiên, đám quái vừa mới thả ra cũng đã bị đánh tan xác. Ngọn lửa màu xanh bốc lên khắp nơi.
Tức giận, Robert quyết tâm đích thân tham chiến.
Trong khi đó, Chiến binh Việt Nam nhanh chóng bước vào trong phòng thí nghiệm, thả tự do cho Dũng.
"Anh ra ai?" Dũng hỏi.
"Chiến binh Việt Nam, thay mặt Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam tới giải cứu cho cậu. Theo tin tình báo, chúng đã theo dõi cậu từ mấy tháng nay rồi"
"Ngoại của tôi thì sao?" Dũng lo lắng
"Đừng lo, người của cách mạng đang bảo vệ ông ấy" Minh nói
"Vậy còn Ái Linh?" Dũng lên tiếng.
Bất ngờ, ở dưới mặt đất, một vòng tròn chứa đựng ngôi sao David xuất hiện. Sau đó một ngọn lửa màu xanh da trời bốc lên, bao phủ cả căn phòng. Tiếp đó, nó biến thành một con rồng mang hình dáng rồng phương Tây lao thẳng về phía của Minh và Dũng. Mồm của nó đủ nuốt chửng cả một chiếc xe bọc thép. Cánh của nó đủ để che khuất cả bầu trời.
Lúc này, Minh bỏ đồng xu linh hồn của Ngô Quyền vào thiết bị biến thân.
Lúc này, Minh biến thành một chiến binh màu xanh dương được bao bọc bởi màu nâu của những cây cọc nhọn dưới lòng sông to như cây cột nhà. Cùng lúc một âm thanh vang lên
"NGÔ VƯƠNG, SÓNG XÔ BẠCH ĐẰNG GIANG, GIÁNG LÂM."
Sau đó, hàng trăm cột nước đan xen nhưng cây cọc khổng lồ, như những quả tên lửa, lao về phía con rồng. Nước và lửa va chạm với nhau dữ dội như hai quả tên lửa va vào nhau. Màn sương dày đặc của hơi nước xuất hiện. Sau đó, mọi thứ không còn lại gì. Một phòng thí nghiệm của quân đội Mỹ bị phá tan tành.
Hà Mạnh Dũng cũng mất tích.
Trên thực tế, cậu chạy đi tới điểm hẹn. Dù cảm thấy mình rất ngu, một linh cảm kì lạ nói cho cậu biết rằng, người con gái cậu yêu hiện đang ở ngay đây.
Bất ngờ, một tiếng nổ xuất hiện, đất đá văng tứ tung, khói bụi mịt mù. Mọi người nghe thấy sự tình không ổn đều lần lượt bỏ chạy.
Lúc này, Dũng la lớn với hi vọng nhỏ nhoi là sẽ tìm được người cậu muốn tìm
"Ái Linh"
Khi âm thanh đó vang lên, một sinh vật đáng sợ xuất hiện. Một con quái vật với ba cái đầu hình con rồng bước đi một cách vô thức như một chiếc xe tăng đang di chuyển. Trên mỗi cái đầu có hai cái sừng lớn và mội cái mũi như mũi của loài thú ăn thịt.
"Ngươi tới hơi trễ nó. Bạn gái ngươi ở kia kìa" Một giọng nói vang lên trong đầu Dũng.
Dù miệng không khẳng định hay phủ định nhưng bằng con tim, Dũng cảm nhận được cái thứ đang đứng trước mặt mình chính là Nguyễn Thi Ái Linh, người con gái mà cậu còn chưa nói tiếng yêu.
Không đợi cậu bình tĩnh lại, Ái Linh, con quái vật đang kiểm soát cô vung cánh tay to như bánh xe tăng về phía Dũng, đẩy cậu văng đi xa. Tiếp đỏ, trên cánh tay của con quái vật, một quả cầu lửa được hình thành. Nó chói sáng như một mặt trời thu nhỏ. Sau đó, quả cầu bay thẳng về phía Dũng, nhanh gấp hàng trăm lần một viên đạn đại bác.
Dũng lại văng ra xa. Nói thật, cậu cũng không hiểu tại sao mình sống dai như vậy. Dù chịu thương tổn rất nặng nhưng cậu vẫn không thể chết được.
Trong lúc con quái vật đang tiến lại gần, Minh bất ngờ lái xe tông thẳng vào con quái. Để đáp trả, nó bẳng ra vô số quả cầu. Cả vườn Tao Đàn lúc này giống như một bãi chiến trường, không khí nóng rực như một cái lò nướng.
"Ma Long cơ à. Không tệ lắm" Minh cảm thán.
Về cơ bản, đa số rồng là tốt. Tuy nhiên, cũng có một số bộ phận Ma Long cực kỳ nguy hiểm. Cũng may, con này chỉ là một phần linh hồn. Sức mạnh cũng chỉ tương đương Ma Binh bình thường.
Nghĩ là làm, Minh nhanh chóng lấy thắt lưng ra, nhét lọ xanh đỏ vào khe cắm rồi hô lớn:
"Biến thân"
Tuy nhiên, Dũng chạy tới:
"Đừng. Đó là Ái Linh. Tôi xin cậu"
Cùng lúc đó, Ma Long cũng bắn ra một quả cầu lửa cực lớn về Dũng. Nhanh trí, Minh nhanh chóng ôm cậu né sang chỗ khác. Sau đó, Đội trưởng làm tức tìm cách xông lên
"Nè cậu tính đánh cô ấy hả?" Dũng lo lắng hỏi
"Không sao đâu. Cô ấy sẽ trở lại bình thường thôi". Minh nói. Dù sao thì cậu cũng đã làm chuyện này nhiều lần rồi mà. Khác với Chó Ba Sọc và Chóc Ba Sọ, Ma Binh có thể trở về dạng người thường nếu bị đánh bại.
Tuy nhiên, đời không như là mơ
Một giọng nói vang lên trong đầu cậu như cách nó vang lên trong đầu của Dũng:
"Luyện Khí Hồn, như ngươi đã biết, cảnh giới thấp nhất trong tu luyện toàn vũ trụ, cũng là mức cảnh giới cho phép chịu được các luồng sức mạnh siêu nhiên ở cấp độ thấp nhất. Càng dưới mức này thì gần như không có khả năng kháng cự, sẽ bị tổn hại ít nhiều. Con bé đó vốn có sức khỏe rất yếu mà thứ đang nhập vào nó là yêu quái thượng cổ nên về cơ bản, nó sẽ chết ngay khi linh hồn của Ma Long rời khỏi xác"
Lúc này, cả Dũng và Minh đều bất ngờ trước điều này. Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Không đợi hai người suy nghĩ xong, Ma Long liên tục bắn ra những quả cầu lửa cực lớn nhằm vào kẻ địch của nó.
Thấy vậy, Minh đành xông lên. Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết được. Tuy nhiên, Dũng lại đứng ra chắn giữa. Thời điểm này, cậu như một ngọn núi sừng sững. Cách duy nhất để ngăn cậu là giết cậu đi.
Bất ngờ thay, con quái vật lúc này ngừng tấn công. Dường như một bản thể khác đang trỗi dậy. Trông những âm thanh phát ra, người ta nghe được tiếng kêu của một cô gái trẻ. Những quả cầu lửa thay vì bắn vào Dũng và Minh thì lại bắn vào chính mình. Và những tiếng kêu la đau đớn vang lên ngày một nhiều hơn. Hiện tại, Ái Linh đang bị nướng trong chính đám lửa do mình tạo ra.
"Tại sao? Nó đang làm gì vậy?" Dũng hỏi. Dường như cảm nhận được điều gì đó, nước mắt của cậu trào ra.
"Tôi cũng không rõ. Linh hồn con người không kháng cự lại được Ma Binh, càng không kháng cự lại được Ma Long nhưng cô ấy, vì tình yêu với cậu mà lại cố gắng trong tuyệt vọng để bảo vệ người mình yêu" Minh nói với chất giọng cay cay. Dường như phía sau lớp mặt nạ, cậu cũng đang cảm động trước nghĩa cử này.
Bấy giờ, những ký ức ngắn ngủi về những lần nói chuyện, những cái nắm tay giữa hai người giống như một cơn sóng thần, liên tục xuất hiện trước mắt của Dũng. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng nói ra một câu mà cậu không nghĩ là mình có thể nói được.
"Nếu không cứu được cô ấy thì hãy để cô ấy trở lại như cũ. Xin cậu. Đội trưởng Việt Nam"
"Tôi biết rồi" Minh trả lời.
Sau đó, một loạt những cột nước khổng lồ xuất hiện bao quanh đám lửa đang cháy. Trong phút chốt, đám cháy đã ngừng lại.
Lúc này, Ma Long đã lấy lại kiểm soát. Hắn bắn ra vô số quả cầu lửa nhưng lại bị vô số cọc nhọn được bao phủ bởi nước chặn lại. Cảnh tượng nước lửa tranh nhau vô cùng ác liệt như một trận chiến sống còn giữa hai đạo quân.
Tiếp đó, Minh trở về dạng xanh đỏ. Cậu lấy hai lọ linh hồn ra, nói lớn:
"Hỡi các vị anh linh. Xin hãy cho phép gã thanh niên tên Hà Mạnh Dũng được nhìn thấy người con gái mình yêu một lần cuối"
Sau đó, Ma Long đột nhiên bị bao phủ bởi một một cơn lốc khổng lồ. Sau đó, Ma Long như bị một cánh tay khổng lồ xé toạc ra. Trong một khoảng khắc, hình bóng của một cô gái trẻ xuất hiện.
"Ái Linh" Dũng la lớn rồi chạy tới. Anh ôm lấy dáng hình có thể biến mất như ngọn đèn sắp tắt.
"Xin lỗi anh. Em đã lừa anh. Em thật sự không cố ý" Ái Linh yếu ớt nói.
"Không sao đâu. Em đừng nói nữa" Dũng lên tiếng
"Có sao đâu. Một cô tiểu thư như em để ý tới anh đã là tốt lắm rồi. Anh đâu còn mong gì hơn"
"Em yêu anh"
Khi tiếng nói vừa hết toàn bộ cơ thể Ái Linh lần lượt tan biết thành những tia sáng nhỏ như nhưng con đom đóm, rồi biến mất.
"Tại sao?" Dũng vừa khóc vừa tự hỏi.
Chưa một lần nói yêu
Chưa cho em được gì
Chưa hứa gì với em.
Mà em lại rời xa tôi.
Nếu một ngày đó bạn phát hiện người bên cạnh mình đột nhiên mất mạng vì nhiều nguyên nhân như cảnh sát đánh, đạn lạc, giang hồ chém, chết đói ở cái đất Sài thành này và cả miền Nam nói riêng thì bạn đừng quá ngạc nhiên bởi đó là chuyện quá bình thường. Nếu người chết là người quen, người ta sẽ tiếc thương. Nếu không, người ta cũng xem nó là chuyện bình thường.
Giữa thời cuộc như bây giờ thì cái chết đã quá nhiều, người ta đã không còn đủ nước mắt để khóc thương.
Dũng cũng hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể nào không đau buồn trước việc người con gái mình yêu tan biến, theo đúng nghĩa đen. Cũng giống như mười mấy năm trước, khi những người cậu yêu nhất lần lượt lên máy chém, cậu cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn.
******************************************
* Tương đương với lớp 12