Dịch: AZZOR!
Mấy tên đạo phỉ cầm đao kiếm trong tay phi người nhảy vào nơi dựng lều trại, bước chân rơi xuống đất vô cùng nhẹ nhàng, làm tiên phong, nhiệm vụ của bọn họ là giết chết lính gác xung quanh, khiến lính gác không phát ra được cảnh báo.
"Giết!"
Mấy tên đạo phỉ tiên phong còn tưởng rằng vô thanh vô tức, ai ngờ rơi xuống đất chính là hơn mười thanh đao, thanh kiếm, chân nguyên bạo phát.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, sắc mặt đại đương gia Ngô Thắng chìm xuống.
"Bị phát hiện sao?"
"Chỉ là một chút phiền phức, dê béo dù làm thế nào cũng là dê béo mà thôi!" Vương Thông đạp bước tiến về phía trước, bổ ra một đao, đao cương đi qua máu thịt văng tung tóe, trên mặt đất xuất hiện một vệt đao dài năm mét.
Vương Thông không để ý đến hộ vệ Mã gia xung quanh, mà là hướng về trung tâm giết tới.
"Các anh em, giết vào trong!"
Ngô Thắng dùng bảo binh là hai cái búa lớn màu đen, người như ngoại hiệu, vung hai cái búa lớn, liền như một đạo hắc toàn phong, như một cơn gió mạnh cuốn bay tất cả những chướng ngại vật ngăn cản trước mặt.
"Keng" Bóng người Thanh Tước như kinh long, vung trường kiếm lên, đem hai lưỡi búa ngăn lại.
Dưới tác động lực phản chấn, Thanh Tước lui lại năm bước, tan mất kình đạo, nhẹ nhàng hạ xuống, đứng vững bước chân.
Ngô Thắng trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, chính mình là Trúc Cơ Kỳ tầng ba, cương khí lưỡi búa phóng ra lại bị một nữ oa tử chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng mười đỡ được.
Hiện tại đệ tử tông môn đều là yêu nghiệt như thế sao?
"Thực sự rất cam đảm, ta còn chưa tìm đến ngươi, ngươi lại đến trước mặt ta rồi!"
Ngô Thắng rên lạnh một tiếng, nghiêm túc lên, cương khí lưỡi búa đột nhiên phóng ra dài một thước.
Trường kiếm trên tay Thanh Tước hoành phóng, đối mặt với khí thế của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng ba, không có chút sợ hãi nào, hai con mắt thậm chí còn hiện lên chiến ý.
"A!" Tiếng kinh hô quen thuộc vang lên, Thanh Tước sắc mặt đại biến, bỗng nhiên quay đầu nhìn.
Nhị đương gia Hắc Thiên Đạo Vương Thông, chẳng biết lúc nào đã tiến gần đến trước người Âu Dương Phỉ, trường đao không ngừng nhập vào xuất ra, giống như độc xà.
Âu Dương Phỉ vốn chính là đang trong vòng hỗn chiến giúp đỡ đội hộ vệ Mã gia đối phó với đám đạo phỉ bình thường, nhưng không nghĩ tới chính mình lại trở thành mục tiêu của nhị đương gia Vương Thông.
Đối mặt với trường đao sát người, Âu Dương Phỉ không lo được hình tượng, ép sát mặt đất lăn một vòng, mạo hiểm để tránh thoát trường đao đang hướng về mình.
Vương Thông thấy thế chuyển động thân hình, thân thể xoay một cái, lại bổ ra một đao, mắt thấy Âu Dương Phỉ đã không kịp tránh, tình huống nguy hiểm cực kỳ.
"Phỉ Phỉ!"
"Ha ha, đối mặt với ta, ngươi cũng dám phân tâm, ngươi vẫn là nên nghĩ làm sao để tự cứu mình đi!" Ngô Thắng nhìn thấy Vương Thông bên kia thuận lợi, cười một tiếng, hai lưỡi búa liên hoàn bổ ra, như cuồng phong bạo vũ, muốn lấy lực phá tan, bằng vào tu vi cảnh giới mà nghiền ép hết thảy.
"Cút ngay!" Thanh Tước lòng như lửa đốt, kiếm khí hùng hồn bạo phát, quấn quanh bản thân, tạo thành hình kiếm long rất sống động, xông thẳng tới Ngô Thắng.
"Long Du Đại Địa? Kiếm Long!"
Kiếm Long phá tan cương khí lưỡi búa, làm cho Ngô Thắng không thể không lùi về sau hai bước.
Thanh Tước sắc mặt trắng bệch mấy phần, hiển nhiên là chiêu này đối với nàng tiêu hao rất lớn, lẽ ra chiêu này là nhất kích tất sát, nhưng vì ngăn Ngô Thắng lại, quay về cứu Âu Dương Phỉ, nàng vẫn là không chút do dự, hiện tại dùng ngay tức khắc.
Bóng người Thanh Tước lui nhanh, định xoay người lại cứu người.
"Đã quá trễ rồi!" Ngô Thắng không một chút nóng ruột nào, cười lớn một tiếng, một hơi thở trong lúc đó cũng đủ cho Vương Thông bắt được hoàng y nữ tử, nhìn hắc y nữ tử có vẻ nóng ruột thế này, chỉ cần Vương Thông bắt được con tin, nữ tữ nhất định bó tay chịu trói.
Ầm!
Tiếng xương vỡ truyền đến, sắc mặt Ngô Thắng hơi đổi, nghe âm thanh này, người dính đòn đánh này không chết cũng trọng thương, hẳn là Vương Thông ra tay hơi quá, giết chết hoàng y nữ tử kia.
Ngô Thắng nhìn, một màn kinh người xuất hiện.
Bọn họ nhận định công tử nhà giàu kia, chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt Vương Thông, một tay nắm chặt cổ Vương Thông, giơ lên thật cao.
Hai chân Vương Thông cách mặt đất, đao trong tay không biết lúc nào đã rơi xuống đất, sắc mặt hắn đỏ lên, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng giãy giụa, cương khí hộ thể không ngừng phóng ra, nhưng không tài nào nhúc nhích được bàn tay.
Cơ thể Hoàng Thanh giống như trụ, cánh tay thô bạo vung lên, đem Vương Thông ném xuống đất.
Ầm một tiếng, trên đất bị đập ra một hình người, Vương Thông bị lún vào trong đó.
"Lão nhị.............................!" Lần này là Ngô Thắng kêu thất thanh.
Răng rắc!
Năm ngón tay Hoàng Thanh nhẹ nhàng nắm chặt, vặn gãy cổ Vương Thông, toàn bộ quá trình giống như tùy ý vậy, Vương Thông bị giơ lên cao cho đến khi hai tay buông xuống thẳng tắp.
Tuy là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cổ bị vặn gãy chính là vết thương chí mạng, lần này Vương Thông chính là chết.
"Tên tiểu tử này là ai? Đúng rồi, lão tam đâu, không phải để lão tam đối phó hắn sao?" Ánh mắt Ngô Thắng quét qua, nhưng ở một nơi cách Hoàng Thanh không xa, nhìn thấy một thân hình quen thuộc nằm trên đất.
Cổ Mục hai mắt trợn tròn, vẻ mặt sợ hãi, như nhìn thấy một việc kinh khủng vậy, lồng ngực đứt gân gãy xương, giống như chết không thể chết thêm.
"Ngay cả lão tam luôn cẩn thận như sói cũng chết!" Ngô Thắng chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác lạnh trong lòng, hắn lại không biết Cổ Mục chết lúc nào.
"Ngươi ở trước mặt ta lại phân tâm, người chết phải là ngươi!" thanh âm u lãnh vang lên, cắt đứt vẻ sửng sốt của Ngô Thắng.
"Long Du Đại Địa? Trảm tà!"
Một đạo quang mang rộng hai mét, dài năm mét so với đao mang của Ngô Thắng thì kiếm khí này khổng lồ hơn giống như trảm thiên chi kiếm, khí thế đâm thẳng tới Ngô Thắng, cường độ kiếm khí thậm chí đã vượt qua chân nguyên cực hạn của Luyện Khí Kỳ.
Thanh Tước sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên một chiêu kiếm kia lại làm nàng tổn hao rất lớn.
Khi nàng nhìn thấy Hoàng Thanh nắm cổ Vương Thông, ung dung giơ lên cao như nắm cổ một con gà, nàng liền biết Hoàng Thanh chính là thanh y nhân trong tử khí hạp cốc ngày đó, lấy thực lực của thanh y nhân, Âu Dương Phỉ tất nhiên sẽ an toàn.
Đồng thời, tâm thần Ngô Thắng chấn động, đây là một cơ hội tốt, Thanh Tước sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đến khi Ngô Thắng phản ứng lại thì, kiếm khí đã tới gần trong gang tấc, vội vàng vận dụng cương khí hộ thể nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Phốc!
Kiếm khí xuyên tim, Ngô Thắng chết.
Đồng thời bên này Hoàng Thanh đưa tay kéo Âu Dương Phỉ, tuy rằng nàng bị một chút kinh sợ, nhưng không có bị thương, tố chất chiến đấu của nàng rất nhanh liền hồi phục lại.
Tam đại đương gia Hắc Thiên Đạo toàn bộ mất mạng, Hắc Thiên Đạo như rắn mất đầu, ba người gia nhập vào hỗn chiến, trợ giúp đội hộ vệ Mã gia chém giết tàn dư đạo phỉ.
Rất nhanh sau đó, đạo phỉ bị tổn thất nặng nề, thấy tình thế không ổn, ai trốn đường nấy, không tới nửa canh giờ, chiến đấu kết thúc.
"Cũng may có các ngươi, chúng ta bên này tổn thương rất nhỏ, các huynh đệ bên này chỉ bị thương nhẹ, đều giữ được tính mạng!" Sau khi thu dọn chiến trường, đội trưởng đội hộ vệ hướng về ba người cảm ơn.
"Trương đại ca không cần khách khí, đây là việc chúng ta phải làm." Hoàng Thanh đáp.
Sau khi trời sáng, đội buôn tiếp tục lên đường, còn hai canh giờ nữa là đến bến tàu, bầu không khí đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, bởi vì mối nguy hiểm lớn nhất là Hắc Thiên Đạo đã không còn.
"Cái kia đa tạ!" Từ sau khi tối hôm qua đến giờ, Âu Dương Phỉ vẫn trầm mặc một cách kỳ lạ, đi tới bên cạnh Hoàng Thanh, vẻ mặt vô cùng không tự nhiên, lúc nói câu đa tạ, âm thanh nhỏ đến mức như muỗi kêu.