Ngay tại lúc ba người rời đi, lực chú ý của các du khách đều đặt ở ba người trên thân, trên thuyền hải tặc Alvida, một đạo thân ảnh linh xảo chợt lóe lên.
Mặc dù đối phương tốc độ rất nhanh, nhưng nhất cử nhất động của người này ngay từ đầu đã trong tầm mắt của Alex.
[Là Nami sao? Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại!]
Alex trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng hơi nhếch.
Chiếc thuyền nhỏ buồm thuận theo gió mà đi, rất nhanh trong tầm mắt ba người đã không thấy bóng dáng của chiếc thuyền du lịch.
Lúc này, Coby đang điều khiển thuyền, Luffy một bên bộ dáng vô cùng nhàm chán, Alex thì ngồi một chỗ khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
“Mục tiêu của chúng ta là đảo Yotsuba phải không anh Alex?”
Coby nhìn trong tay tấm bản đồ lên tiếng hỏi thăm.
“Đúng vậy, là thị trấn Shells.”
Alex hai mắt vẫn nhắm nghiền, lên tiếng trả lời.
Kỹ năng hàng hải của Coby vừa rồi hắn đã nhìn qua, xuất sắc hay không thì chưa biết nhưng đầy đủ để có thể đến được nơi cần đến.
Luffy bỗng dưng nhớ ra điều gì, khuôn mặt trở nên phấn khích, nhìn về phía Alex hỏi: “Lúc nãy cậu nói có người phù hợp để gia nhập vào băng đang ở gần đây, vậy có phải người đó cũng đang ở trên đảo chúng ta đang tiến đến?”
Alex gật gật đầu xem như trả lời Luffy.
“Vậy người đó là ai vậy? Chúng ta cũng sắp đến nơi rồi, bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết để đến nơi còn đi tìm!!!”
Luffy nhìn thấy là mình đoán đúng, không đợi được tiếp tục tra hỏi.
Coby một bên cũng rất hiếu kỳ đợi Alex trả lời, vì theo hắn biết tại thị trấn Shells có chi nhánh của hải quân trú đóng, nếu như có người lợi hại ở đây thì xác suất cao là người của hải quân, mà hải quân thì làm sao có thể trở thành hải tặc mà đồng ý đi theo hai người bọn họ.
‘‘Roronoa Zoro!’’ Không suy nghĩ nhiều, Alex cấp ngay cho hai bọn họ một cái tên.
‘‘Cái gì? Là ‘Thợ săn hải tặc’ Roronoa Zoro???’’ Ngay vừa khi nghe được cái tên này từ miệng Alex, Coby giật mình hét toáng lên.
‘‘Cậu biết anh ta sao? Anh ta rất mạnh sao?’’ Một bên Luffy nhìn thấy Coby hành động như vậy, một mặt ngu ngơ hỏi.
Coby vẫn còn đang bị dọa, lắc đầu liên tục, âm thanh phát ra hơi run run đối với Luffy nói: ‘‘Tớ nghe nói hắn ta là một con quái vật, lấy giết người làm niềm vui. Hơn nữa, hắn đã bị hải quân bắt lại, chắc chắn là bởi vì làm việc xấu...’’
‘‘Ngừng ngừng!!!’’ Âm thanh của Alex vang lên cắt đứt lời nói của Coby.
‘‘Mấy cái đó là người khác nói. Còn nữa ai quy định hải quân thì chính là người tốt? Bị hải quân truy bắt lại chính là người xấu?’’
Alex chỉ tay vào Luffy nói tiếp: ‘‘Luffy cứu được ngươi, mà hắn là hải tặc, trước sau gì cũng bị hải quân truy bắt. Vậy thì theo ngươi hắn là người tốt hay là người xấu?’’
‘‘Cái này... Luffy đương nhiên là... người tốt...’’ Nghe thấy câu hỏi của Alex, Coby ấp a ấp úng trả lời.
‘‘Vậy thì được rồi. Bây giờ thay vì nghe tin đồn, chúng ta đi gặp trực tiếp hắn ta, tự mình kiểm chứng chả phải là biết hắn là người tốt hay người xấu sao!’’ Alex sắc mặt không đổi, cuối cùng đưa ra kết luận.
Coby gật gật đầu, đồng ý với câu nói của Alex.
Ngay lúc này, Luffy đột nhiên đứng bật dậy phát biểu: ‘‘Tớ không quan tâm là người tốt hay người xấu, tớ thấy hợp ý thì là bạn bè, thấy ngứa mắt liền đánh bay hắn!!!’’
Sửng sốt một chút, Alex mở mắt ra nhìn Luffy mà nói: ‘‘Đúng vậy a, thoải mái tự do, thế mới là Hải Tặc!!!’’
‘‘Ha ha ha ha.’’ Luffy cùng Alex đồng thời cười to, Coby một bên nhìn hai người, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Không bao lâu sau đó, cả ba đã đến được mục tiêu là đảo Yotsuba, thuyền nhỏ cập vào bờ.
‘‘Trước tiên tìm nơi ăn cơm đi, tớ đói bụng!!!’’
Vừa đặt chân lên đảo, Luffy liền hô hào ăn cơm, không nói hai lời liền chạy, hướng về phía bên trong thị trấn tìm quán ăn.
‘‘Ấy! Cậu đây là cái gì dạ dày, không phải vừa mới ăn cách đây không bao lâu sao?’’.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái |||||
Coby một mặt mộng bức, vừa đuổi theo Luffy vừa hô to.
Nhưng Luffy chạy như bay, rất nhanh Coby liền không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
‘‘Không sao. Ta biết Luffy muốn đi nơi nào. Đi theo ta là được!’’
Alex bước đi chậm rãi, hướng về phía Coby còn đang trợn mắt hốc mồm ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Alex là đã biết trước nên cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy cảnh Luffy không nói một lời, liền bỏ rơi đồng đội chạy đi tìm đồ ăn.
Hai người hướng bên trong trấn đi đến, cuối cùng tại trong một cái quán ăn tìm được Luffy.
Lúc này trước mặt hắn đã có bốn năm mươi cái đĩa, Luffy mở miệng một lần là xử lý một đĩa thức ăn.
Cảnh tượng ăn như thế cùng lượng cơm của hắn, trong nháy mắt làm choáng váng tất cả mọi người bên trong quán.
‘‘Hai người đã tới thì mau tới ăn đi!!!’’
Nhìn thấy Alex và Coby, Luffy một bên gọi, một bên tay cũng không ngừng lại, liên tục đem đồ ăn hướng trong miệng mình mà nhồi nhét.
Alex nhìn thấy tình cảnh này không khỏi im lặng, chọn một vị trí đơn độc, bắt đầu cầm menu lên gọi món ăn.
Hắn không dại gì mà ngồi cùng bàn ăn cơm với Luffy, bởi vì hắn sợ trong nháy mắt đồ ăn của mình sẽ không cánh mà bay, toàn bộ đều sẽ tiến vào trong bụng của Luffy.
‘‘Bà chủ, tôi muốn thanh toán!’’
Sau khi đã ăn xong vài món ăn nhẹ, Alex đứng dậy tính tiền, đương nhiên là tính cho cả ba người.
Trông cậy vào Luffy có tiền để trả, cùng trông cậy vào tụi Thiên Long Nhân biết được cái gì gọi là ‘thương hại’ một dạng.
Còn Coby thì khỏi cần nói, tại trong băng hải tặc Alvida ngày qua ngày bị khi dễ, toàn bị bắt đi làm việc vặt, ở đâu ra có Belly loại vật này.
‘‘À mà...Cái chỗ căn cứ hải quân ấy, gã Zoro gì đó cũng ở đấy phải không?’’
Luffy ngồi trên ghế, tay xoa cái bụng tròn bởi vì ăn no, miệng hỏi Coby.
Trong nháy mắt, toàn bộ trong nhà ăn an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đứng nép sát vào phía vách tường tránh xa hai người bọn họ.
Coby hướng về phía ‘không giữ mồm giữ miệng’ Luffy nhỏ giọng nói: ‘‘Có vẻ cái tên Zoro bị cấm kị ở đây đó!’’
Đối mặt phảng phất giống như hiểu ra Luffy, Coby thở dài một hơi cười nói: ‘‘Lúc nãy tôi thấy thông báo ngoài phố, phụ trách căn cứ này là đại tá Morgan.’’
‘‘Loảng xoảng...Loảng xoảng...ầm...ầm...’’
Đám người trong phòng ăn vừa rồi mới an tĩnh như bị trúng chiêu ‘định thân thuật’, nghe được câu nói của Coby giống như nghe được cái gì nguyền rủa cấm kỵ, sắc mặt cả đám tái mét, trực tiếp đứng lên nhấc chân chạy.
‘‘Này này này, các ngươi quên trả tiền!’’
Hô to một tiếng nhưng có vẻ không có tác dụng, Alex bắc đắc dĩ quay đầu lại đối với bà chủ tiệm cơm áy náy nói: ‘‘Xin lỗi, xem ra bạn của tôi rước lấy phiền phức cho cô.’’
‘‘Không...Không có chuyện gì...’’
Bà chủ tiệm cơm toàn thân run rẩy, khoát khoát tay trả lời, cố tỏ ra dáng vẻ chuyện không có gì lớn.
Alex thấy vậy cũng không có cách nào, tiếp đó xoay người lại, hướng hai người nói: ‘‘Đi thôi Luffy! Ngươi cũng đi theo, Coby!’’
...
‘‘Haha...Cái quán ăn đó thú vị ghê! Lát phải quay lại nữa mới được!’’
Cả ba hiện tại đang ở trên phố, Luffy không khỏi nhớ lại cảnh tượng chật vật chạy trốn của đám người trong quán ăn vừa nãy, không nhịn được cười liên tục.
Đối với hắn mà nói, cảnh tượng như vậy đơn thuần là ‘thú vị’, chứ không có ác ý gì.
Mà Coby lúc này, trong lòng lo lắng bất an, thật nhanh phân tích tình huống.
‘‘Mọi người nghe được tên của Zoro nên sợ thì có thể hiểu được, nhưng tại sao khi họ nghe tên của đại tá hải quân liền biểu hiện ra thái độ như vậy?’’
‘‘Cái này đơn giản. Như thế chứng minh: So sánh với cái tên gọi là ‘Thợ săn hải tặc’, tên đại tá hải quân ở đây càng khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi.’’ Đi ở một bên, Alex không nhanh không chậm nói thẳng ra đáp án.
‘‘Không...Không thể nào...’’ Coby trong miệng lẩm bẩm, mặc dù lý trí cho rằng lời Alex là sự thật, nhưng trong lòng vẫn không chịu tin tưởng.
Một tòa căn cứ hải quân hùng vĩ xuất hiện trong mắt ba người tại cuối con đường, tường vây cao vút, giăng đầy pháo đài, cùng với lá cờ hải quân tung bay phấp phới.
Cả ba đi tới phía trước cổng chính đang đóng chặt của căn cứ, Luffy hướng về phía hai người còn lại, tươi cười nói:
‘‘Chúng ta cùng đi xem một chút cái con quái vật hoang dã gì đó!!!’’
Mặc kệ Coby một bên vẫn còn đang xoắn xuýt, Luffy và Alex cả hai liền nhảy lên một cái, hai tay bám vào trên tường rào, nhìn về phía quảng trường rộng lớn của căn cứ hải quân.
Tại chính giữa quảng trường, có một cái giá gỗ hình chữ thập, bên trên cột chặt một người.
Đó là một thiếu niên tuổi chừng 18-19, đội một cái khăn trùm đầu màu xanh lá cây đậm, khăn trùm đầu phía dưới lộ ra một bộ tóc ngắn màu xanh lá, tai trái đeo ba cái khuyên tai vàng hình giọt nước, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, quấn một chiếc haramaki màu xanh lá quanh eo, quần tây dài màu đen, chân mang một đôi giày da màu đen.
Đương nhiên, làm người khác chú ý nhất là ánh mắt của hắn, sắc bén như đao, cuồng dã như thú.