Editor: Gà
Dường như Tĩnh An hoàn toàn xem nhẹ những ánh mắt quan sát cô.
Cô giơ cánh tay lên, đồng thời năm ngón tay khẽ nhếch, lòng bàn tay hướng vào mặt, ngay cả hoa tai kim cương treo phía dưới đều khiến mọi người có ảo giác nó vừa lúc dừng ở vị trí huyền diệu nhất.
Chợt liếc mắt nhìn qua thì tư thế khá giống Bắc Huyên đã bày ra, nhưng mà, nếu nhìn kỹ lại thì sẽ không có biến hóa giống thế.
Cánh tay phải hơi nghiêng, cổ tay khẽ gấp lại ở độ cong tinh tế, thậm chí sườn mặt xinh đẹp của thiếu nữ bị lòng bàn tay che khuất ánh sáng mà tạo ra một vệt tối mờ ảo.
Rất không giống nhau.
Tĩnh An của giây phút này, rõ ràng đã dừng lại, nhưng có loại mỹ cảm tuôn trào.
Tư thế đơn giản như vậy, nhưng so với kiểu Pose của Bắc Huyên, sự khác biệt nhất giữa Tĩnh An và Bắc Huyên chính là góc nhìn.
Nếu cái này được đăng lên bìa tạp chí, bày ra ở ngoài mắt trái, tầm mắt của mọi người sẽ dừng lại ở Bắc Huyên, nhưng Tĩnh An, đó là viên kim cương rực rỡ treo trước mắt phải.
Bờ môi Tĩnh An hơi hướng về phía trước, mắt trái ngắm nhìn viên kim cương, ánh mắt khẽ chớp, như si như say, hơi lộ ra một sự cố chấp.
Vẻ mặt được cường điệu, không hề phù phiếm, ngược lại xuất hiện một loại cảm giác thời thượng quỷ dị mà khiếp người.
Trong lúc vô thức, nhìn theo ánh mắt thiếu nữ, tầm mắt mọi người cũng dừng lại ở viên kim cương, từ từ biến thành si mê.
Người có ánh mắt sẽ có thể nhìn ra, Tĩnh An cố ý sử dụng cách này, rõ ràng muốn thể hiện sự chênh lệnh giữa cô và Bắc Huyên.
Quả thật, sự đối lập này đã mang đến thành công rõ rệt, khiến sắc mặt Bắc Huyên vô cùng khó xem.
Với vai trò tuyển chọn người cho quảng cáo của Phúc Tường lần này, người đàn ông trung niên nhìn người mẫu trước mắt, trong mắt vốn có mong đợi đã sớm thay thế thành vẻ khiếp sợ.
Quay đầu thấy thân thể người đang ngồi bên cạnh hơi nghiêng về phía trước, trong lòng người đàn ông trung niên đã có câu trả lời, đồng thời nhăn mày, nghĩ đến quảng cáo lần này của công ty muốn để model nam đóng vai trò chủ đạo, không biết việc ông ta lựa chọn model nữ có sai lầm không đây.
Nhưng trong một giây, không đợi người đàn ông trung niên do dự chưa quyết định, người đàn ông kỳ lạ tháo khẩu trang xuống, môi mỏng gợi cảm tươi cười rực rỡ.
Anh ta đứng lên, hai chân thon dài bước ra từ sau bàn làm việc, đi đến chỗ cô gái đã thu lại tư thế Pose, nở nụ cười khó hiểu bước đến trước mặt thiếu nữ.
Không hề báo trước, Tĩnh An kinh ngạc, đột nhiên bị người đàn ông giang hai tay ôm vào lòng.
"Chính là cô!" Sau cái ôm ngắn ngủi, người đàn ông buông Tĩnh An ra, nhe răng cười: "Người cộng tác của tôi."
Cộng...... tác......?
Kinh ngạc giương mắt nhìn, người đàn ông cũng vừa lúc bỏ đi lớp ngụy trang cuối cùng.
Một tay gỡ nón và mắt kính xuống, tay kia tùy ý chải vuốt mái tóc thẳng của mình.
Người đàn ông nghiền ngẫm cười, một gương mặt quá mức âm nhu so với phái nam, nhưng lại có nét phong tình điển trai.
Ánh mắt nhỏ dài, môi hồng, mỏng cười có lúm đồng tiền, thật sự phải dùng hai từ yêu mị để hình dung.
Người này quá đẹp, Tĩnh An biết thân phận của anh ta.
La Hiên Kỳ, model nam đứng đầu cả nước, sau khi hủy bỏ hợp đồng với công ty cũ, tự mình thành lập một công ty người mẫu bậc trung, thỉnh thoảng bản thân còn tự nhận một số buổi quảng cáo mà anh ta thấy hứng thú.
Không thể nghi ngờ, quảng cáo đá quý của Phúc Tường lần này, khiến La Hiên Kỳ thấy hứng thú.
"Là La......"
Sau lưng Bắc Huyên thốt lên, bị La Hiên Kỳ nâng ngón tay làm động tác yên lặng đánh gãy lời cô ta.
Người đàn ông trừng mắt nhìn, lại nhìn Tĩnh An tràn đầy vui vẻ: "Thật vui vì chúng ta có thể hợp tác, Tĩnh An."
"Tôi nói đúng không, người phỏng vấn." Hỏi ý, nhưng giọng điệu khẳng định.
Không ngờ quyết định tham dự buổi phỏng vấn này, thật sự vô cùng chính xác. Để anh ta có thể nhìn thấy một ‘diễn xuất’ phấn khích thế này.
Người trung niên gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Mặc dù sau đó Đường Khải Thắng biết cô đã đạt được quyền đại diện cho Phúc Tường, nhưng đã khó có thể sửa chữa lại sai lầm lần này.
Giải quyết xong cơm tối, thừa dịp rảnh rỗi, sau khi về đến nhà Tĩnh An vẫn tiếp tục làm bài tập như thường lệ.
Đi tới đi lui tập dáng vẻ điệu bộ vài lần, cho đến khi màn đêm phủ xuống.
Tĩnh An tắm rửa sạch sẽ, chậm rãi nằm xuống chiếc giường đơn trong phòng ngủ.
Thuận lợi thông qua buổi thi quảng cáo, trở thành bạn diễn với La Hiên Kỳ.
Khiến tâm tình Tĩnh An hơi thả lỏng.
Sau khi tắt đèn, đèn thành phố ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, bên trong yên tĩnh nửa sáng nửa tối.
Trong sự tĩnh lặng, âm báo tin nhắn của điện thoại di động ngắn ngủi vang lên sau đó im bặt.
Đưa tay lấy điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, kiểm tra tin nhắn.
Chỉ nhìn lướt qua, đôi mắt ẩn giấu mệt mỏi của Tĩnh An bỗng nhiên mất hồn.
‘Ngủ ngon’
Nội dung trong tin nhắn, bởi vì phía dưới ký tên Đường Dự, mà trở nên quái dị.
Trong đầu hoàn toàn không nghĩ đến vì sao Đường Dự lại có số của cô, mà Tĩnh An chỉ đờ đẫn vì sao Đường Dự lại nhắn tin cho cô?
Đây không phải...... nhắn nhầm chứ? Tĩnh An nheo mắt.
Soạn tin nhắn trả lời, gõ từng chữ, rồi lại xóa đi.
Sau khi suy nghĩ vài phút, cuối cùng Tĩnh An cũng chỉ trả lời một câu ‘Ngủ ngon, cám ơn’.
Khi biết tiệc rượu kia, Đường Dự xuất hiện, mới có thể khiến cô tránh khỏi tổn thương vốn có, Tĩnh An vẫn luôn muốn nói tiếng ‘Cảm ơn’ với Đường Dự.
Nhưng trừ liên lạc về công việc ra, nếu cô chạm mặt anh, cũng chỉ có thể vô tình gặp. Chỉ tiếc, xác suất của loại vô tình gặp gỡ này, tuyệt đối không thường xuyên như trong tiểu thuyết vậy.
Mặc kệ tin nhắn này có phải do Đường Dự gửi hay không, cũng không quan tâm tin nhắn có phải được gửi cho đối tượng là cô không.
Tĩnh An chỉ muốn mượn cơ hội này, biểu đạt lòng biết ơn của cô.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, có lẽ không có hồi âm chứ.
Nên...... Chắc sẽ không có hồi âm đâu?
Chờ một khoảng thời gian, bị tin nhắn đột nhiên gửi đến này của Đường Dự đánh thức suy nghĩ, Tĩnh An lo lắng bản thân có nên ngủ tiếp không đây?
Vậy mà, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên lần nữa, vội vã mở tin nhắn ra, liếc nhìn một cái, Tĩnh An sửng sốt như mới tỉnh mộng.
‘Không cần cám ơn ^-^’
Nhìn ký hiệu mặt cười vui vẻ ấy, nhớ lại sắc mặt lạnh nhạt của Đường Dự kia, da mặt Tĩnh An run rẩy.
Cho nên, nhất định...... Không phải tin nhắn của Đường Dự. Tĩnh An khẳng định nghĩ thầm.
Nhưng vẫn lễ phép trả lời bằng ký hiệu mặt cười tương tự.
Nhưng lần này khẳng định của Tĩnh An, thật sự đã sai rồi.
Trong nhà chính của Đường thị, Đường Dự ngồi trên giường trong phòng mình, nhìn khuôn mặt cười mà Tĩnh An nhắn lại trong điện thoại di động, thì khẽ nở nụ cười.
Vừa nãy tâm trạng đè ép khi nói chuyện với Đường Can Thịnh trong thư phòng, lúc này đã hòa hoãn không ít.
Đường Dự dập máy, nằm trên giường, trong mắt là những suy nghĩ trống rỗng.
Anh không biết vì sao trễ thế này lại nhắn tin cho Tĩnh An, chỉ vì muốn, thì cứ làm thôi.
Giống như năm ấy, khi tâm tình anh phiền muộn thì sẽ đến hoa viên tầng trên cùng của Tinh Quang vào lúc hoàng hôn, lén nhìn dáng vẻ xinh đẹp khi đang tập luyện diễn xuất của người ấy.
Lần nữa gặp lại La Hiên Kỳ, là ở phim trường đóng quảng cáo của Phúc Tường.
"Thế nào, hai ngày nay không gặp, đã quên tôi rồi sao?" Đi theo phía sau là hai người phụ tá nam, sau khi trang điểm cho Tĩnh An xong thì từ phòng hóa trang đi thẳng ra ngoài.
"Sao tôi quên được chứ." Tĩnh An mặc một bộ váy màu tím nhạt nở nụ cười chào người đàn ông đang bước đến.
Hôm nay, mái tóc dài thẳng của La Hiên Kỳ, được thợ trang điểm buộc chỉnh tề lên sau đầu, áo sơ mi trắng nới lỏng khuy tay áo và nút áo trước ngực, cà vạt màu đen rộng lùng thùng, treo trên cổ áo dựng đứng, có cảm giác chán chường xa hoa lãng phí nhưng không mất vẻ ưu nhã cao quý vốn có.
"Tôi thích những đồ vật nhỏ màu tím." La Hiên Kỳ nhìn trán và vành tai thiếu nữ đeo đá quý màu tím, cười khẽ ra tiếng: "Bởi vì chúng nó rất thu hút ánh mắt người khác."
Váy dài màu tím, giống như nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, trang nhã hào phóng, và kim cương màu tím mà Tĩnh An đeo chiếu sáng lẫn nhau.
Trang phục lộng lẫy của thiếu nữ, bị mê hoặc bởi sự cám dỗ của màu tím.
Lòng của La Hiên Kỳ hơi xao động.
Lúc bắt đầu chụp hình, nhiếp ảnh gia căn cứ vào ý tưởng quảng cáo của Phúc Tường mà thiết kế ý cảnh, để La Hiên Kỳ ngồi trên một chiếc ghế sofa trắng tinh.
Người đàn ông cong một chân lên, thân thể thư giãn nghiêng người dựa vào phía sau, một đôi mắt nhỏ dài, nửa khép lười nhác nhìn vào ống kính máy ảnh.
Từ tư thế đến vẻ mặt, La Hiên Kỳ xử lý cực kỳ chi tiết, thể hiện rõ sự chuyên nghiệp đúng chuẩn.
Trong động tác tiêu sái tùy ý, càng lộ ra một sự hoa mỹ diễm lệ câu hồn đoạt phách.
Không hổ là người mẫu nam đứng đầu cả nước.
Đảm nhiệm vai chính trong lần quảng cáo này của Phúc Tường, ngón tay phải của La Hiên Kỳ đeo một chiếc nhẫn được khảm nhiều viên kim cương nhỏ màu tím rực rỡ. Góc cạnh màu tím đậm lóe ra vẻ nam tính, tương phản với bàn tay trong suốt như ngọc, tạo thành sự hấp dẫn cực kỳ.
Tay phải của La Hiên Kỳ thả lỏng khoác lên ghế sofa, suy tính góc độ, để chiếc nhẫn trên tay có thể hoàn toàn hiển lộ tốt nhất trong hình.
Lúc này, Tĩnh An cũng được nhiếp ảnh gia chỉ đạo ngồi trên tấm thảm màu tím nhạt, làn váy rộng được nhà tạo mẫu xòe ra, như một đóa hoa màu tím xinh đẹp nở rộ.
Quanh người cô, phần cổ trắng như sứ, khẽ duỗi lộ ra đường cong, đẹp tuyệt vời và cao nhã.
Đôi môi nhỏ óng ánh của Tĩnh An hơi mở ra, dường như đang muốn đến gần chiếc nhẫn màu tím sáng chói trên ngón tay của La Hiên Kỳ.
Trong ống kính, ánh mắt cô gái tràn đầy chờ mong nhìn về phía trước, như hoa tuyết trong mùa đông, bập bềnh, lạnh lùng, sắc bén và tuyệt đẹp.
Trong màu tím của kim cương, dưới khuyên tai và sự tô đậm của nam giới, đôi mắt thiếu nữ như tỏa sáng, dường như có thể nhìn vào khoảng giữa của chàng và nàng, khoảng giữa ấy không ai có thể đặt chân vào, màu tím thần bí bao phủ tình yêu ái muội lưu luyến.
Giữa hai người, trạng thái tĩnh và động kết hợp hoàn mỹ thể hiện rõ chủ đề tình yêu màu tím lần này.
Nhiếp ảnh gia hơi kích động, sau khi chụp được khoảnh khắc khiến mình hài lòng, thì để máy chụp hình xuống, ý bảo công việc chụp ảnh của bọn họ đã kết thúc.
La Hiên Kỳ, Tĩnh An còn chưa thay trang phục chụp ảnh ra, đứng sau lưng nhiếp ảnh gia, cùng nhau xem chọn ra những tấm ảnh hài lòng nhất.
Hình ảnh high definition [1] trong hình, La Hiên Kỳ là vai chính nên chiếm đa số không gian trong ảnh, mà anh ta trong hình quả thật có thể mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt si mê của phái nữ.
[1] high definition (HD): (độ phân giải cao hay độ nét cao) là một thuật ngữ chỉ các chương trình TV kỹ thuật số, các tập tin đa phương tiện (video, âm thanh, game) được trình chiếu với độ phân giải cao hơn các chuẩn thông thường đã có trước đây như PAL, SECAM, NTSC
Nhưng bên ngoài, ánh mắt La Hiên Kỳ vẫn dừng lại ở tấm hình mà thiếu nữ chỉ lộ ra sườn mặt, vẻ mặt hơi rung động.