Cùng lúc ba người Vu Thiên ngồi xe taxi đi về nhà máy rượu Đại Tần.
Trong một khách sạn cách hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ không xa, Quản Nguyên Trực đang đứng nhìn bác sĩ Hắc Long hội chữa cho Điền Trung Nhất Lang.
- Phó hội trưởng các hạ, ba huynh đệ dưới tay Điền Quân không có gì đáng ngại, chỉ nghỉ ngơi một lát là ổn. Nhưng một vị huynh đệ khác đã bị phế bỏ hoàn toàn hai tay rồi.
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng nói với Quản Nguyên Trực bằng tiếng Đông Dương.
- Được, tôi hiểu rồi, cậu lui xuống đi!
Quản Nguyên Trực vung tay bảo mọi người ra ngoài, trừ Điền Trung Nhất Lang.
Bởi chân Điền Trung Nhất Lang bị thương, nên lúc này hắn đang nằm trên kệ, mắt thấy Quản Nguyên Trực bảo mình lưu lại, lập tức hiểu ý:
- Ngài phó hội trưởng, tên thanh niên Đông Phương quốc kia có công phu rất cao, tôi cũng không phải đối thủ của hắn.
- Được rồi, mày im đi, mặt mũi đế quốc bị mày đánh mất hết rồi.
Trong bụng Quản Nguyên Trực lúc này đang tức lộn ruột, đường đường bảng hiệu sản nghiệp của Hắc Long hội lại bị Vu Thiên đá làm đôi trước mặt mọi người, chuyện mất mặt như thế, sau này làm sao lăn lộn ở kinh thành được nữa, như thế nào đối mặt với các nhân vật trong thành phố Trung Sơn.
- Là thật, tôi thề, tên thanh niên gọi Vu Thiên kia vô cùng lợi hại. Tôi mong phó hội trưởng trước mắt không nên tức giận, làm ra chuyện trả thù gì đó, nếu không tổn thất của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều so với hôm nay.
Dường như sợ Quản Nguyên Trực không tin, Điền Trung Nhất Lang lại lặp lại lần nữa.
- Rất lợi hại sao, là hắn lợi hại hay hậu trường đằng sau hắn lợi hại?
Quản Nguyên Trực cũng không tin lời của Điền Trung Nhất Lang, tên nhóc gọi Vu Thiên kia có thể rất lợi hại, nhưng chân chính khiến Quản Nguyên Trực kiêng kị kỳ thực là thế lực đứng đằng sau Vu Thiên. Nếu chuyện bắt cóc Trịnh Khả Tâm, Vu Thiên có mặt là trùng hợp, thế chuyện một nhà máy rượu Đại Tần nho nhỏ cũng dám phái người tới sản nghiệp Hắc Long hội quấy rối là sao? Nói thật, còn lâu hắn mới tin. Cho nên Quản Nguyên Trực lúc này càng cho rằng Vu Thiên là do ai đó sai sử tới gây phiền phức cho mình. Trước khi tìm được người đứng sau màn, hắn sẽ không dễ dàng hành động.
Nếu bây giờ Quản Nguyên Trực biết, Vu Thiên hôm nay sở dĩ tới gây rối ở hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ chẳng qua vì tức giận, phỏng chừng Quản Nguyên Trực sẽ tức tới té xỉu mất.
Vu Thiên trong cơn tức giận phá sản nghiệp của Hắc Long hội, chuyện này đối với Vu Thiên mà nói, hắn buộc phải làm, cũng có thể nói, đây là hậu quả của việc đắc tội Vu Thiên. Nhưng trong mắt nhiều người khác, chuyện không chỉ có như vậy.
Bạch Ngọc Đường của Bạch gia – một trong tứ đại phú hào của thành phố Trung Sơn sau khi nghe được chuyện này, lập tức lắc đầu không thôi, sau đó gọi điện thoại tới XG, hắn cho rằng chuyện này là do Trịnh Tử Hào chủ mưu, có lẽ do Trịnh Tử Hào không nhịn được chuyện em gái hắn suýt thì bị bắt chăng.
Nhưng sau khi Bạch Ngọc Đường nói chuyện với Trịnh Tử Hào, mới biết chuyện này không phải Trịnh Tử Hào làm. Lúc này Bạch Ngọc Đường có chút hoang mang rồi, lại nghĩ tới tập đoàn Đại Tần trong miệng Vu Thiên, chẳng lẽ chỉ vì Hắc Long hội muốn phóng hỏa đốt nhà máy rượu Đại Tần, nên Vu Thiên mới làm vậy sao, nếu thật là vậy, Vu Thiên kia gan cũng thật lớn a. Nhưng dù thế nào, Bạch Ngọc Đường vẫn cho rằng người như Vu Thiên nhất định phải kết giao, ngàn vạn lần không được chọc giận hắn, bằng không với tính cách của Vu Thiên không quan tâm anh là Bạch gia hay Hắc gia, cũng mặc kệ anh có phải đại phú hào hay không.
Có suy nghĩ này, Bạch Ngọc Đường lập tức phân phó thủ hạ đi liên hệ nhà máy rượu Đại Tần, họ đã sản xuất rượu, hộp đêm của mình chẳng phải cũng cần rượu sao, không bằng tiện thể hợp tác với bọn họ, làm như vậy cũng có thể biểu thị thái độ hữu hảo của hắn với Vu Thiên.
Cùng lúc đó, Hồng Cường ở thành phố Trung Sơn cũng nhận được tin tức này. Chuyện này là điều đương nhiên, Hắc Long hội với tư cách một tổ chức nổi danh như vậy, lại bị người ta đột nhiên tới đập phá, chuyện lớn thế, Hồng bang vốn là bá chủ hắc đạo Đông Phương quốc sao có thể không biết gì chứ.
- Ha ha, lá gan tên Vu Thiên này thực sự không nhỏ, Hắc Long hội tuy không cường đại bằng Hồng bang chúng ta, nhưng dù sao cũng không phải kẻ dễ trêu chọc.
Hồng Cường sau khi nghe thủ hạ thông báo cũng rất kinh ngạc, gã kinh ngạc là vì thấy gan Vu Thiên lớn, đồng thời cũng vì công phu cao của Vu Thiên. Chỉ ba người, hơn nữa một trong số đó là một cô gái trói gà không chặt, thế nhưng lại có thể đập bảng hiệu một hộp đêm lớn của Hắc Long hội, sau đó nghênh ngang rời đi. Chuyện này tuyệt đối không phải ai cũng làm được.
- Chủ nhân, tên Vu Thiên này chính là kẻ đã ở khách sạn Tình Thiên chế phục chúng ta.
Đứng ở bên cạnh Hồng Cường, Nina sau khi nghe thấy tên Vu Thiên lập tức có chút run sợ, dù sao ngày đó ở khách sạn Vu Thiên đã gây ấn tượng quá mạnh cho ả, đồng thời cũng khiến ả chịu nhiều sỉ nhục, sao Nina có thể quên chứ.
- Ai, anh nói Nina này, anh cũng không hận tên Vu Thiên này quá đâu, ai bảo tài nghệ không bằng người chứ. Lại nói, Vu Thiên chẳng phải cũng khiến Hắc Long hội gặp chuyện đó sao? Ha ha, thật có ý tứ, nếu sống trên thế giới này, mỗi người đều đối tốt với mình, chẳng phải quá nhàm chán hay sao. Cho nên luôn luôn có người làm mình kinh ngạc cũng là một chuyện rất vui. Ha ha!
Nina oán hận Vu Thiên, Hồng Cường cũng rõ, nói cách khác, nếu như không phải Nina có quan hệ với gã, ngày đó khi Nina không hoàn thành nhiệm vụ, Hồng Cường sẽ giết Nina ngay lập tức, thế nhưng gã lại không làm, từ đó cũng thấy quan hệ đặc thù giữa Hồng Cường và Nina.
Trong một tòa nhà cao tầng ở thành phố Trung Sơn, cũng có một cô gái đang ngồi trước máy vi tính xem tư liệu về chuyện của Vu Thiên làm với Hắc Long hội.
Cho dù ai cũng không ngờ tới, Cục Quốc An nổi danh quốc gia lại ở trong tòa nhà này. Trong một tầng nhà nhìn không chút đặc thù, xung quanh lại có rất nhiều công ty khác, thậm chí một tầng trong tòa nhà còn là nhà hàng, nhưng chính tại đó, cục Quốc An lại dùng để xử lý chuyện công, giải quyết rất nhiều vấn đề an toàn quốc gia, thậm chí nhiều đại án đã được giải quyết ở đây. Mà cô gái đang ngồi trước máy tính này chính là khoa trưởng khoa Ổn Địn cục Quốc An – Lương Mộc Lan.
Khoa Ổn Định, tên như ý nghĩa, chính là để trông coi sự ổn định của xã hội. Mà sự ổn định của thành phố Trung Sơn lại càng là mối quan tâm hàng đầu của họ.
Lương Mộc Lan hiện tại đang ngồi trước máy tính, lẳng lặng đọc tài liệu. Tuy rằng không có hình ảnh nào chụp được cảnh Vu Thiên đối phó người Hắc Long hội ở Nhật Bất Lạc Dạ, thế nhưng có cảnh Vu Thiên tới hộp đêm đập phá biển hiệu , từ đây cũng có thể thấy sự cường đại của khoa Ổn Định, bọn họ không biết trước Vu Thiên sẽ tới gây chuyện, nhưng bọn họ vẫn kịp có những ảnh chụp này, đủ thấy lực lượng tình báo của họ mạnh mẽ cỡ nào.
Thở dài một tiếng, Lương Mộc Lan tháo xuống chiếc kính đen, lộ ra dung nhan tuyệt thế, cô khẽ nhấp một ngụm nước trà, rồi hỏi Liệp Báo đang đứng bên cạnh:
- Thế nào? Anh xem mấy hình ảnh này có cảm tưởng gì không?
- Tiểu tử này rất mạnh, ít nhất lực bật nhảy của hắn mạnh hơn nhiều so với tôi.
Liệp Báo lẳng lặng đáp lời.
Trả lời xong, Liệp Báo lại im lặng, dường như gã không tồn tại vậy. Mà cũng vì Liệp Báo là một người thâm trầm như thế, nên Lương Mộc Lan mới coi gã là thân tín để ở bên người, bằng không với cá tính của Lương Mộc Lan, cô tuyệt sẽ không tháo kính trước mặt đàn ông, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp này.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Liệp Báo, Lương Mộc Lan có chút suy nghĩ gật đầu:
- Thiếu niên gọi Vu Thiên này xem ra rất thần bí, xem ra chúng ta nên điều tra lai lịch của cậu ta một chút, nếu là bạn thì tốt, nhưng nếu là gián điệp quốc gia khác phái tới, mặc kệ hắn có mục đích gì, chúng ta đều phải diệt trừ hắn trong thời gian ngắn nhất, có địch nhân cường đại như thế, tuyệt không có lợi cho chúng ta.
Lương Mộc Lan rất rõ, mặc dù Hắc Long hội trước nay luôn làm cô nhức nhối, thậm chí cô cũng muốn thu thập họ sớm. Thế nhưng vì sự ổn định chung, cô không thể làm vậy. Quan hệ giữa Đông Phương quốc và Đông Dương vẫn luôn không tốt, đây là vì oán hận chất chứa từ lịch sử. Nhưng cũng chính vì vậy, Lương Mộc Lan mới cho phép Hắc Long hội tồn tại, bởi chỉ có vậy, người Đông Dương tự đại mới cho rằng chúng đã nắm giữ được kinh thành Đông Phương quốc, mà thực tế thì nhất cử nhất động của chúng đều bị người của Lương Mộc Lan giám thị.
Thậm chí họ còn lợi dụng tâm lý này của người Đông Dương để phát triển. Tất nhiên cái gọi là phát triển này không phải phát triển bên ngoài, mà là trong cục Quốc An sẽ có một nhóm chuyên môn, rất nhiều nhân viên văn phòng sẽ làm việc ở đó, kỳ thực chính là để che mắt người ngoại quốc như Hắc Long hội, đương nhiên kỳ thực trong nhóm đó đều là mấy chuyện đơn giản nhất, cho dù có lộ ra cũng không sao cả.