Một tiếng rống của Vu Thiên, âm thanh cực lớn, nhanh chóng khuếch tán trong ngõ nhỏ, nhất thời làm cho thực khách ở đây đang ăn nghiêng đầu qua nhìn.
Các thực khách nghe xong lại thấy bốn phía có rất nhiều thanh niên xuất hiện, kẻ ngu cũng biết chuyện gì sắp xảy ra. Cơ hồ không ai nói thêm, bọn họ lập tức giải tán, chạy trốn.
Bọn thanh niên tự nhiên cũng hi vọng các thực khách chạy trốn. Đối với bọn hắn mà nói, bọn Vu Thiên mới là mục tiêu của bọn họ, những kẻ không phải mục tiêu đi rồi, đối với bọn hắn mới có lợi.
Đến khi bọn thanh niên đi đến cách mấy người Vu Thiên khoảng 7,8 m, Vu Thiên mới thấy rõ quần áo của chúng khác nhau, thậm chí màu tóc cũng khác nhau, trong đó có người tóc vàng, có người nhuộm nửa màu trắng, nói chung nhìn đã biết không phải dạng người tốt gì.
Những người này rất nhanh liền vây quanh Vu Thiên, sau đó không nói gì thêm liền có người bắt đầu thét lên, giơ vũ khí trong tay lên hướng bốn người Vu Thiên xông tới.
Từ bộ dáng đối phương nhìn ra, những người này chỉ cậy vào sức mạnh mà tấn công, Vu Thiên không có hứng thú gì động thủ với bọn này. Nhưng lúc này Vu Thiên không giải quyết chúng thì, phía sau hắn Tần Thư Nhã, Trịnh Khả Tâm, Trương Xảo Nhi ba người họ sẽ rất là thê thảm.
Không có cách nào, Vu Thiên lắc đầu, nói thầm:
- Đây là chúng mày tìm chết.
Sau đó, Vu Thiên liền di chuyển.
Một cái đưa chân, Vu Thiên liền đánh úp về phía người đang đứng gần hắn nhất.
Cú quét chân của Vu Thiên vừa mạnh vừa độc, trong lúc vô hình tạo ra một trận gió xoáy. Gió xoáy vừa tới, bốn năm tên côn đồ chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua. Sau đó mấy người đó như bông tuyết bình thường bay ngược ra.
Một chiêu này của Vu Thiên uy lực rất lớn, càng là một chiêu đối phó cách đánh hội đồng. Một chiêu này của Vu Thiên, chỉ xuất ra liền đánh bay bốn năm người, trên thực tế bốn, năm người bị đánh văng ra lại đánh ngã rất nhiều tên khác, vậy thì không thể biết được đánh ngã được bao nhiêu người.
Một chiêu tất thắng, Vu Thiên bước nhanh qua, tay liền nắm lên một tên cơ bắp bên trái, một chưởng Vương Cử Đỉnh đưa hắn treo lên không trung, sau đó Vu Thiên không mất tí sức nào, nhẹ nhàng quăng ra, tên cơ bắp kia liền bay ngang ra 4-5 m, trong lúc đó lại đánh ngã thêm không biết bao nhiêu tên côn đồ do không trốn kịp.
Vu Thiên chỉ tùy ý ra hai chiêu, liền dễ dàng đối phó một mảng tên côn đồ. loại công phu một khi ra chiêu lại làm cho bọn côn đồ khác không dám xông lên.
- Mau đến đi, chúng mày mau tới đi nào.
Vu Thiên bước nhanh hai bước, theo đó bọn côn đồ này lại thối lui bốn năm bước. Hiện tại ai cũng thấy Vu Thiên là người không dễ đối phó, là người mà chúng muốn bẻ xương thế nào là được thế ấy.
Thấy mấy tên côn đồ bị khí thế của mình uy hiếp lui về phía sau. Vu Thiên cười ha ha:
- Chúng mày mà không có cái gan ấy thì mau cút đi đi.
Vừa nói, Vu Thiên vừa đem xiên thịt trong tay trái đưa lên miệng cắn một cái.
Vu Thiên vừa nói, rốt cuộc làm tức giận bọn côn đồ này. Bọn họ tuy rằng thừa nhận Vu Thiên không tầm thường, nhưng gần một trăm người bị xem thường, bọn họ vẫn không thể chịu được
- Con mẹ nó, mày là cái chó gì vậy, các anh em, cùng lên nào, chúng ta cùng lên, tao không tin thằng đó làm bằng sắt hay là kim cương.
Một gã cơ bắp không chịu được thái độ kinh thường của Vu Thiên, đi đầu nói lên.
Nhưng hắn cũng mới nói đến đây, liền đột nhiên ngẩn người, sau đó thẳng tắp té trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên thấy hắn đang nói chuyện thì gục, cả bọn vô cùng không hiểu được, vội vã chạy tới đó xem chuyện gì phát sinh.
Nhìn thì không sao nhưng mà mấy tên côn đồ sau khi nhìn thấy được một cảnh kia thì tất cả liền rùng mình, mặt lộ sự sợ hãi vô cùng.
Nguyên lai, khi tên cơ bắp kia ngã xuống trên ngực xuyên thẳng một cây xiên thịt bằng trúc, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy trên cái xiên còn có chứa một ít thịt dê. Lúc này nhớ đến Vu Thiên vẫn còn ăn xiên thịt, lập tức mọi người liền hiểu, Vu Thiên giận dữ ném ra cây xiên bằng trúc đâm vào tên cơ bắp.
Mắt thấy tên côn đồ này hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, khiến cho cả đám côn đồ hoảng hồn.
Nếu như ném phi đao thì có thể được như vậy, cũng rất bình thường, thế nhưng cây xiên bằng trúc rất nhẹ, thực sự nó có thể bay xa đến như vậy, có thể thấy được sức mạnh, làm cho người khác nhìn với con mắt khác.
- Ai, không nên trách người khác, muốn trách thì trách cái miệng của nó nói xấu người khác, bất luận cái gì dám mắng tổ tiên của tao, Vu Thiên này, chỉ có một kết cục là chết!
Nói đến đây, Vu Thiên mắt cũng không nháy một chút, phảng phất như là chuyện rất bình thường.
Mọi người nghe câu nói lạnh lùng của Vu Thiên, đều nhịn không được lui về sau nửa bước. Do đó mặc kệ thái độ Vu Thiên kiêu ngạo đến cỡ nào, cũng không thấy có người dám nói bậy bạ về Vu Thiên.
- Sao đây? Chúng mày nhìn anh làm gì, muốn đánh thì đánh, không đánh thì phắn đê, đừng có mà cản trở anh mày ăn cơm.
Vu Thiên vừa ăn thịt nướng, vừa nhàn nhạt nói với vài trăm người đối diện mình, mà mấy tên này liền giống như là hòa vào khung cảnh xung quanh, chỉ cần sự yên tĩnh này đã đủ khiến cho người ta kính nể.
- Các anh em, đừng có mà sợ nó, nó chẳng qua chỉ có một người, trong tay cũng chỉ có hơn mười cây xiên là cùng, mọi người cùng lên chắc chắn có cơ hội.
Trong một đám người ấy, không biết tên nào lại kêu một câu như thế.
Những lời này làm mọi người rốt cuộc nổi giận, nghĩ đến vài trăm người lại bị một người hù cho chạy, vậy bọn họ còn lăn lộn trong giang hồ được sao.
Vì nghĩa khí, liền sau đó không chỉ có một người hướng về Vu Thiên chạy tới.
Mà phía sau, đột nhiên có một tiếng dồn dập vang lên sau đó có một tiếng hét lên:
- Sư phụ, đồ đệ đến đây.
Sau đó, chỉ thấy có một tên quái vật mãnh liệt hướng đến một tên côn đồ. Mà theo tên quái vật to lớn này còn có thêm mười tên mặc áo đen. Bọn họ một đám bước đi đều ổn định, trong tay mỗi người cầm một cây mã tấu, chém tới bọn côn đồ.
Từ khi tên quái vật cao to đó lao vào trong đám côn đồ thì từng mảng côn đồ ngã xuống, từng mảng côn đồ lăn lê trên mặt đất.
Tên quái vật cao to kia cũng không phải là người tầm thường, một bên người khác hướng về phía giữa bọn côn đồ, nắm đấm vung lên. Nhìn không giống có quy luật, lại có điểm giống dân gian Vương Bát Quyền. Nhưng không thể không nói đây là chiêu thuật này dùng trong trường hợp này là hữu hiệu, không biết có bao nhiêu người bị tên quái vật cao to này làm té trên mặt đất, bị hắn đánh nằm sấp trên mặt đất.
Chỉ một lát, tên quái vật cao to liền mở ra một đường máu, vọt đến Vu Thiên trước mặt. Lúc này mười người kia liền hướng đến Vu Thiên vọt đến, một đám thở hồng hộc, nhưng không có ai bị thương, mã tấu trên tay cả đám chảy xuống không biết bao nhiêu là máu tươi.
- Sư phụ, tôi không đến muộn chứ.
Người cao to kia đi đến trước mặt Vu Thiên liền cung kính nói:
- Ha ha, không muộn. Đại Cá Tử, mười người này chính là mười người mà anh huấn luyện phải không? Không tệ. không tệ, bọn họ tiến bộ rất nhanh.
Thấy Vu Thiên nói vậy, Tần Thư Nhã phía sau hắn cũng nhìn ra, nguyên lai cái người to con này là Đại Cá Tử, đại đệ tử của Vu Thiên.
Lúc Vu Thiên cảm giác được có người muốn gây bất lợi với hắn, để đảm bảo an toàn cho ba người phụ nữ bên cạnh hắn, cho nên hắn liền rất nhanh gửi tin nhắn cho Đại Cá Tử, để cho hắn nhanh chóng đến nơi này giải quyết mọi chuyện.
Đại Cá Tử vừa nhận được tin, lập tức dẫn mười người đệ tử do mình huấn luyện đi cứu viện. Bởi vì đã từng cùng ăn cơm với Vu Thiên ở chỗ này, cho nên Đại Cá Tử rất nhanh tìm được, cũng vừa lúc đi qua, xuất hiện ở phía sau lưng bọn côn đồ, đánh cho bọn chúng một trận no đòn.
Bọn Đại Cá Tử đem hơm một trăm tên côn đồ đánh cho quỳ rạp trên đất. Cách đó không xa trên một chiếc xe, Hồ Đấu Kim ngồi chính giữa
- Đây là chuyện gì? Sao lại có kẻ có thể lợi hại như thế chứ?
Mắt nhìn chằm chằm bọn côn đồ mình gọi đến đều bị đánh té trên đất. Hồ Đấu Kim rất hận, hận bọn này phế vật, vô dụng. Thế nhưng hận thì hận, Hồ Đấu Kim biết rõ, bọn côn đồ không phải là đối thủ của bọn người Đại Cá Tử. Tất nhiên không phải là đối thủ của đối phương vậy hắn còn ở đây làm gì, trong ba mươi sáu kế, chạy trước là tốt nhất. Hắn lập tức hối thúc tài xế lái xe ra đường chạy.