Đây là sức mạnh lớn cỡ nào, người chung quanh không chỉ có hít một hơi thật sâu. Mà Vu Thiên lại tỏ ra không có việc gì, vẫn mỉm cười cười hỏi Hồ Đấu Kim:
- Sao nào? Các người còn ai muốn đến thử một lần không?
Mặc dù chỉ là một màn biểu diễn, nhưng lại đủ khiến cho Hồ Đấu Kim sợ chết khiếp. Là con trai nhà giàu có, Hồ Đấu Kim cũng không phải là người sợ phiền phức, nhưng hắn đối với chuyện phát sinh trước mắt hắn lại sinh ra sợ hãi, nhất là nụ cười mỉm của Vu Thiên lúc này, càng làm cho hắn cảm giác ma quỷ đang hướng chính mình cười.
- Mày, mày thật độc ác.
Nghẹn nửa ngày, Hồ Đấu Kim nói ra một câu như vậy.
- Thế à? Nhưng mà tao cũng không cho rằng như thế là đủ, bởi nếu chúng mày còn có ý khác thì tao còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn với chúng mày.
Nói xong câu đó, Vu Thiên làm ra bộ dáng không tin thì mày cứ thử coi.
Thấy Vu Thiên tự tin như vậy, Hồ Đấu Kim không thể nào không sợ.
Hồ Đấu Kim xác thực rất ác độc, thậm chí có lúc rất là ngoan độc nhưng chỉ với người khác, người như Vu Thiên, hắn cũng không dám đùa giỡn qúa ngoan, chí ít trong lúc chưa nắm chắc, sẽ không động thủ:
- Mày, mày rốt cuộc là ai? Chúng ta trước kia có thù oán gì sao?
- Tao là người tốt! Nhưng mà thù oán có hay không thì phải nhìn tiếp xem mày sẽ muốn thế nào đó, ha ha ha….
Vu Thiên hào khí nói, rồi cười lớn.
- Người tốt?
Vừa nghe Vu Thiên tự xưng là người tốt, Hồ Đấu Kim cười khổ một tiếng, nếu như ngay cả Vu Thiên xuất thủ hung ác như vậy mà mọi người cho là người tốt, vậy thì hắn thật không biết trên thế giới này có còn người xấu hay không đây.
Vu Thiên nhìn ra Hồ Đấu Kim có ý cười nhạo mình, hắn cũng không ngại:
- Hừ! Đối với những kẻ luôn muốn bắt nạt người khác thì tao không thể làm người tốt được, nhưng đối với những người mà bị khi phụ sỉ nhục thì tao chính là Lôi Phong đây!
Thật không ngờ, Vu Thiên mới đi học đại học vài ngày, dĩ nhiên lại nói ra được một cái danh từ hơi xưa cũ, Lôi Phong.
Hồ Đấu Kim nhìn Vu Thiên lúc này ánh mắt đã không có sợ hãi như trước. Bởi vì theo lời Vu Thiên nói hắn nghe ra ý tứ, đó chính là Vu Thiên tuy rằng xuống tay hung ác độc địa, nhưng hắn vẫn luôn theo tinh thần người không chọc ta thì ta không có đụng người. Nếu thật là như vậy, chuyện kế tiếp lại dễ giải quyết rồi.
- Ha ha, anh bạn này, lúc nãy lời nói của tôi có vài chỗ mạo phạm, xin hãy tha thứ cho tôi, vậy đi, bàn ăn ngày hôm nay của mọi người hãy tính cho tôi nhé, được chứ?
Tuy rằng không biết có thể khiến cho Vu Thiên bớt nóng hay không, hoặc là bản thân cũng không có nắm chắc cho lắm, nhưng trước tiên cứ giao hảo đi đã, rồi nếu có thời cơ thì…..
- Được thôi.
Vũ Thiên cũng không có một chút khách sáo, gật đầu đáp ứng.
Nếu đổi là người khác, chuyện này hắn quyết sẽ không đáp ứng, bởi vì làm vậy sẽ mất mặt. Nhưng Vu Thiên thì không vậy, với Vu Thiên mà nói, nếu hắn ăn cơm có người tính tiền hắn sẽ không cự tuyệt.
Hiển nhiên Hồ Đấu Kim cũng không ngờ Vu Thiên thậm chí ngay cả từ chối đơn giản cũng không có mà trực tiếp đáp ứng. Hắn cũng hung hăng gật đầu nói:
- Tốt, mấy vị tiểu thư, tiên sinh, các người cứ ăn uống đi. Tôi sẽ không làm phiền nữa!!!
Nói xong, Hồ Đấu Kim quả nhiên không tiếp tục dây dưa, mà quay đầu mang theo đàn em cùng với tiểu Cửu vì đau quá mà đã ngất đi, rời khỏi.
Bởi vì Vu Thiên cũng chỉ ra tay chút xíu, cho nên trong quán rượu cũng không có mấy người chú ý đến bên này. Vu Thiên nhìn xung quanh, mọi người vẫn ăn uống như cũ, cũng không có người chú ý đến hắn, ha ha cười nói với Tần Thư Nhã:
- Mọi người tới nào, có người mời chúng ta thì cũng đừng lãng phí, phục vụ cho tôi hai chai rượu hạng nhất đi…
- Vu Thiên à, mấy người kia khiến cho tôi sợ lắm, hay là chúng ta đi mau thôi.
Thấy Vu Thiên làm ra bộ dạng chẳng có chuyện gì, Trịnh Khả Tâm lại sợ. Trong tâm cô có một cảm giác, Hồ Đấu Kim cũng không là người lương thiện, chuyện này sẽ không kết thúc ở đây.
- Hì hì, yên tâm đi nào, cứ yên tâm mà thưởng thức đi, có tôi ở đây, không ai có thể làm gì cô được đâu.
Vu Thiên vẫn mang cái mặt tràn ngập tự tin đó. Kỳ thực cái cảm giác kia của Trịnh Khả Tâm, Vu Thiên cũng có, chỉ là hắn ỷ vào tài cao lớn mật, cũng không sợ.
- Đúng nha, có Vu Thiên ở đây, chị Khả Tâm đừng có sợ nha, không có việc gì đâu.
Lời này do Tần Thư Nhã nói. Dù cho người khác không tin Vu Thiên, nhưng Tần Thư Nhã thì chắc chắn có, cô nhiều lần nhìn thấy Vu Thiên trị người khác. Đương nhiên, Trịnh Khả Tâm cũng không phải lần đầu tiên nhìn Vu Thiên ra tay, giống như trong quán rượu tại Hilton, Vu Thiên ra tay làm Trịnh Khả Tâm líu lưỡi, bây giờ nghe Vu Thiên nói như vậy, tự nhiên cô liền thả lỏng tâm tình rồi.
Hiện tại Trương Xảo Nhi còn ở đằng kia lo lắng. Người khác không biết rõ con người Hồ Đấu Kim, thế nhưng cô biết. Từ nhỏ lớn lên ở trong kinh đô, cô biết một trong bốn nhà tài phiệt Hồ gia là cái dạng người như thế nào, Hồ Đấu Kim là cái dạng người gì.
Có thể nói trong 4 nhà tài phiệt, Thượng Quan, Lâm, Bạch, Hồ, chỉ có Hồ gia là dựa vào buôn bán không sạch sẽ lập nghiệp mà kiếm được khối tài sản lớn như vậy. Bọn họ là người cuối cùng tham gia vào bốn nhà tài phiệt, cho nên trình độ văn hóa cũng không có nhiều, tương đối mà nói, bọn họ làm việc sẽ không theo quy củ.
Cũng chính là như vậy, cho nên Trương Xảo Nhi đối với việc rút lui của Hồ Đấu Kim có chút khó hiểu, mới sợ chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, rất có thể Hồ Đấu Kim đi chuẩn bị cái gì, nói chung ở lại chỗ này sẽ không an toàn.
Do dự nửa ngày, rốt cuộc Trương Xảo Nhi mở miệng:
- Vu Thiên à, tôi thấy chúng ta hay cứ đi thôi, tôi có chút dự cảm không tốt cho lắm.
- Ah! Cô cho là vậy sao?
Vừa nghe Trương Xảo Nhi nói như vậy, Vu Thiên tò mò nhìn cô.
- Đúng, em cũng có cảm giác như thế. Hơn nữa nơi đây nói là quán rượu nhưng thực tế thì nó là sàn nhảy mà, khiến cho em có cảm giác không tốt cho lắm.
Tần Thư Nhã vốn cũng không muốn ở chỗ này nữa, chỉ là cảm giác vui sướng trước kia đã bị Hồ Đấu Kim mang đi, làm cho cô sợ giống như là sợ họ Hồ. Nhưng bây giờ vừa nghe Trương Xảo Nhi nói như vậy, thẳng thắn thì cô cũng hợp ý với Trương Xảo Nhi.
Thấy hai cô cũng đã đều tỏ thái độ, Vu Thiên cũng gật đầu, sau đó liền đưa ánh mắt về phía Trịnh Khả Tâm. Hiện tại hắn đang đợi Trịnh Khả Tâm lên tiếng.
Đối với ý kiến, vừa mới nói Trịnh Khả Tâm nhìn Vu Thiên xem mình lập tức nói:
- Tôi cũng cảm thấy giống mấy cô ấy.
Nói xong, còn dùng tay chỉ Tần Thư Nhã, Trương Xảo Nhi.
- Ài, thôi thì đa số thắng thiểu số, mọi người không thích ở đây thì chúng ta cũng đành đi thôi vậy. Ha ha ha.
Vu Thiên cười đứng lên đi đầu
- Ơ, Vu Thiên, chúng ta đi đâu tiếp đây? Không thể cứ như thế mà đã bắt chúng em trở về nha.
Tần Thư Nhã vừa nhìn Vu Thiên muốn đi, vội vã hỏi. Thật vất vả theo Vu Thiên đi ra, cô không muốn qua loa trở về.
- Đúng nha, ba người chúng tôi còn chưa trò chuyện đủ
Trong tâm Trương Xảo Nhi cũng không muốn xa Vu Thiên nhanh như vậy, bây giờ nhìn thấy Tần Thư Nhã trước tiên nói, cô liền nói theo. Mà Trịnh Khả Tâm cũng gật đầu theo.
Vu Thiên cũng cười, hắn thật sự không ngờ, ba người lại nhất trí đến vậy, lúc này mới quen biết chưa lâu, lại nhất quán làm như vậy, hắn không khỏi lắc đẩu, sau đó nói:
- Được rồi, tất nhiên là được, cung kính không bằng tuân mệnh mà. Chỉ là tôi cảm thấy chuyện như vậy đều xuất hiện ở trong những nơi cao cấp, hơn nữa luôn luôn có người, chuyện phiền phức xuất hiện. Tôi nghĩ nên đi trải nghiệm cuộc sống người bình dân, đồ không đắt, thậm chí đồ rất rẻ, bầu không khí lại rất tốt, như thế nào?
- Tốt lắm, tốt lắm!!!
Vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã, Trương Xảo Nhi, Trịnh Khả Tâm đều cười rộ lên. Đối với các cô mà nói, quán rượu đi rất nhiều, thế nhưng nơi của người bình dân ở các cô đi qua không nhiều lắm. Hiện tại nghe Vu Thiên nói, cả đám đều lộ ra ánh mắt kỳ vọng.
- Tốt! tôi dẫn đường.
Thấy ba vị tiểu thư đều đồng ý. Vu Thiên phóng khoáng dẫn đầu đi ra quán rượu, cũng tự thân gọi một chiếc taxi.
Kỳ thực Vu Thiên nói nơi giải trí của người bình dân chính là quán bán hàng bên đường.