Lương Mộc Lan cùng Vương Cương dẫn mọi người rời ra xa, sau đó nhìn chuyên giá tháo bom chậm rãi mở rương gỗ ra, sau đó cầm trái bom nhỏ nhìn rất tinh xảo ra khỏi rương.
Loại bom này thực ra cũng không phải là loại tối tân gì cho mấy, vị chuyên gia tháo bom lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng bắt đầu công việc.
Lương Mộc Lan với đám người Vương Cương đều tập trung nhìn vế phía bên đây, hoàn toàn không lưu ý đến Liệp Báo từ trong cống chui ra, cũng đi tới bên bọn họ, Vương Cương trước hết kịp phản ứng
- Di? Mùi gì mà thúi như vậy ?
Vương Cương vừa kinh ngạc vừa nói, Lương Mộc Lan cùng mọi người cũng thoáng nghe thấy
- Là tôi, tôi mới từ bên trong cống chui ra đó.
Liệp Báo không khách khi nói.
- Y A A AA.., anh đã trở về, vậy có bắt được tên kia không ?
Vừa thấy Liệp Báo trở về, Lương Mộc Lan vội vã quan tâm hỏi.
- Ai! Hắn quá nhanh, tôi đuổi theo không kịp.
Kỳ thực Liệp Báo sau khi nhảy xuống cống, thì đã không còn thấy bóng dáng Hoàng Phong đâu. Đây cũng là bởi vì Hoàng Phong sớm đã xem xét chỗ này, sớm đã có chuẩn bị, cho nên vừa nhảy xuống cống thì gã cứ theo kế hoạch mà chạy mất.
Đã sớm đoán được Liệp Báo sẽ tay không đi về, thử nghĩ qua tên này đã muốn tới phá, ắt hẳn ngay cả đường lui cũng không thể không chuẩn bị trước.
- Không có việc gì, chạy rồi thì bỏ đi, chúng ta bắt được cũng chưa chắc đã tra ra, làm cho ý đồ của bọn chúng không đạt thành là được.
Lương Mộc Lan an ủi Liệp Báo nói.
Kỳ thực Lương Mộc Lan cũng rõ ràng đối phương nhất định là cao thủ. Thậm chí ngay cả Liệp Báo cũng không đuổi theo kip, mặc dù nói không loại trừ khả năng đối phương có chuẩn bị, đối với hoàn cảnh như vầy Liệp Báo cũng đã từng kinh nghiệm qua trước, thế nhưng lấy tốc độ Liệp Báo, nếu như là kẻ bình thường, há lại có lý nào không đuổi kịp.
Tiếp đó, mọi người lại quay nhìn chuyên gia tháo bom đang xử lý quả bom trong cái rương gỗ. Bởi vì sớm có chuẩn bị, nên vị chuyên gia này đã mang theo sẵn đầy đủ đồ nghề. Một hồi mày mò liền đem quả bom trong rương lấy ra, rồi phá gỡ quả bom nhỏ này, tuy nhỏ nhưng uy lực của loại bom kíp nổ này lại thực sự rất mạnh.
- Tốt rồi!
Thở dài một hơi, chuyên gia tháo bom rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh, giải trừ mối đe dọa do quả bom gây ra
Nghe chuyên gia tháo bom nói vậy, đám người Lương Mộc Lan liền đi qua. Cô cho người đem quả bom dời đi, rồi quay về phía chuyên gia phá bom gật đầu, biểu thị hắn làm rất tốt. Sau đó cô mới quay đầu sang mọi người nói:
- Tốt, nguy hiểm đã giải trừ, tất cả mọi người quay lại canh gác
Bởi vì thật sự đã giải trừ được lần uy hiếp này, nên sự đề phòng của mọi người theo đó cũng nhỏ đi, bọn họ cho rằng mình đã thành công giải trừ được uy hiếp của một tổ chức Khủng bố, tin tưởng yến hội có thể tiếp tục tiến hành. Mà bây giờ cũng đã hơn 7:30, người chủ trì yến hội, tiểu thư Alice con gái đại sứ Mỹ cũng đã tới đại sảnh của khách sạn Hilton.
Sự xuất hiện của Alice thông báo yến tiệc chính thức bắt đầu.
Hai người bạn của Alice lúc này đang chậm rãi từ lầu hai khách sạn đi về đại sảnh.
Mặc trên người trang phục thời thượng của Pháp, bước từng bước trông dáng vẻ rất ưu nhã. Lộ ra một bờ vai trắng nõn mịn màng, giống như cẩm thạch trắng loại thượng thừa, tản ra một vẻ đẹp sáng bóng. Trang sức trên khuôn mặt diễm lệ lại càng tôn thêm vẻ đẹp trời sinh vô cùng quyến rũ, mỗi phần trên cơ thể đều tản ra một vẻ thanh xuân khí tức, tràn trề sức sống. Nếu không phải chiếc mũ của cô đang đội che khuất một phần, thì nữ chủ nhân này sẽ toát ra một sự hoạt bát và dí dỏm đầy thú vị.
Alice cơ bản là một người phương Tây chính tông, bất kể là tướng mạo hay lời nói, trong lúc cô từ lầu hai đi xuống, thì liến hướng về mọi người, hôn gió một cái, sau đó lớn tiếng nói:
- Tôi rất yêu mến mọi người , cảm tạ mọi người đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, hi vọng tất cả mọi người có thể vui chơi thỏa thích, vui vẻ.
Kỳ thực dưới lầu có rất nhiều người Alice không nhận ra. Nhưng bọn họ đều biết rõ rằng buổi yến hội này chủ yếu mang ý nghĩa chính trị, kỳ thực có quen biết hay không cũng chẳng sao, chủ yếu là điều kiện, để các thế gia vọng tộc biết đến nhau một chút, gây ấn tượng với nhau, lưu lại hình thức liên lạc, sau này nếu có thể tạo được mối quan hệ tốt, không thì cũng như mở mang chút kiến thức.
Vì thế, mọi người nhìn thấy Alice xuất hiện, thì cũng chỉ dành cho một màn vỗ tay, sau đó cũng quay lại tiếp tục trò chuyện. Còn về Triệu Đan Đan sau khi giúp Tôn Cách Cách thay bộ quần áo mới, thì các cô cũng đi tới hướng Alice, cùng nhau tặng quà sinh nhật, chúc mừng Alice.
Alice xem ra cũng quen biết Triệu Đan Đan cùng Tôn Cách Cách, có lẽ cũng do là con cháu quan lớn cả, các cô bình thường cũng hay đi nơi này nơi kia, cho nên mấy cô gái này rất nhanh đã tụ năm tụ ba tán dóc trò chuyện nhiệt tình.
Trịnh Khả Tâm đang đứng cùng Vu Thiên khi nhìn về phía mấy người Alice thì ước ao nói:
- Thật là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ!
- Ah, cô ước được như những người này đến chúc mừng sinh nhật Alice? Hay là ước có nhiều bạn bè như vậy ?
Vu Thiên vừa nghe giọng nói của Trịnh Khả Tâm, liền cảm giác ra cái gì, hỏi.
- Đương nhiên là ước ao có nhiều bạn bè như vậy, anh không biết, tôi từ nhỏ sống trong gia tộc, người khác đều cho rằng tôi muốn cái gì là có cái đó, nhưng bạn bè lại không có mấy người, thậm chí cùng giới một người cũng không có, thực sự là đáng tiếc.
Trịnh Khả Tâm nói những lời này trong mắt tràn ngập vẻ bi ai, Vu Thiên nhìn cũng cảm giác trong lòng khó chịu:
- Như thế này đi, sau khi yến hội kết thúc, nếu cô thích, tôi sẽ giới thiệu mấy cô gái cho cô làm quen, thế được không ?
Vu Thiên hiểu rõ, là Trịnh gia tiểu công chúa, Trịnh Khả Tâm nhất định từ nhỏ đã được nuông chiều, thậm chí vì sự an toàn của cô nên bạn bè cũng không kết giao được mấy người, cho nên khi người khác ở những phương diện khác thiếu thốn, thì cô đối với phương diện bạn bè lại rất khát khao.
- Thật sao? Nếu như vậy thì thực là tốt quá.
Vừa nghe Vu Thiên nói muốn giới thiệu cho mình làm quen với mấy cô bạn, Trịnh Khả Tâm không khỏi vui mừng quá sức, tay cũng không kìm lòng nắm lấy tay Vu Thiên.
Vu Thiên vừa định hưởng thụ cảm giác tiếp xúc tứ chi một chút thì Trịnh Khả Tâm bỗng nhiên lại cúi đầu;
- Thế nhưng, anh trai tôi, còn có mấy tên vệ sĩ của tôi chắc sẽ không đồng ý, bọn họ sẽ không để cho tôi chạy loạn, càng sẽ không cho tôi làm quen với những người đó.
- Ah cái này không là vấn đề, bọn họ không cho, vậy cô không biết lén trốn đi sao?
Nói xong lời này, Vu Thiên sốt ruột nhìn Trịnh Khả Tâm.
- Này, điều này có thể được chứ?
Thật không ngờ Vu Thiên lại có cái chủ ý này, không khỏi làm Trịnh Khả Tâm xuất hiện một chút kích động, thậm chí còn có một chút hưng phấn. Thiên kim tiểu thư nhà giàu như cô, từ nhỏ cuộc sống đều đã bị an bài rất gắt gao, khó có thể tự mình làm chủ bất cứ thứ gì. Hiện tại Vu Thiên cho cô một chủ ý như vậy, cô tự nhiên sẽ không nhịn được mà có một chút tưởng tượng muốn thử một chút..
- Tại sao lại không được, phải biết rằng chỉ cần có tôi ở đây, không có chuyện gì là không thể, ha ha, cô cứ yên tâm, chốc nữa tất cả cứ giao cho tôi xử lý.
Vu Thiên nhìn ánh mắt đầy khát vọng của Trịnh Khả Tâm, khoa trương cười cười.
Nhìn ánh mắt Vu Thiên tự tin như vậy, Trịnh Khả Tâm do dự một chút cũng gật đầu
- Vậy được rồi, một hồi tất cả đều nghe theo anh.
Trịnh Khả Tâm rốt cục hạ quyết định, Vu Thiên trong lòng vui mừng nhưng cũng không khỏi thở dài một hơi,Trịnh Khả Tâm thực sự là không có tâm kế gì hết, nếu như mình là người xấu, bị mình giựt giây, không phải là cô đã bị lừa rồi sao? Nhưng cũng may Vu Thiên không phải loại người như vậy, hắn thà rằng chính mình thụ thương, cũng không để Trịnh Khả Tâm bị tổn thương.
Trịnh Khả Tâm có nguyện vọng như vậy, cho dù Vu Thiên không làm được cũng phải ráng tìm ra cách xử lý. Huống chi yêu cầu này, Vu Thiên còn có thể dễ dàng làm được.
Nhưng sự tình thì quả thật như Trịnh Khả Tâm đã nói, cô sợ anh trai của cô lo lắng, cho nên trước khi đi, Vu Thiên còn muốn sớm gặp Trịnh Tử Hào nói chuyện. Vu Thiên hiểu rằng nói thẳng khó mà được, hắn liền hướng đến Bạch Ngọc Đường cách đó không xa.
Bạch Ngọc Đường hiểu rằng, hiện tại quan hệ giữa hắn cùng Vu Thiên đang tốt lên từng ngày, nếu như lần này có thể xử lý tốt mối quan hệ Vu Thiên cùng Trịnh gia, rất có thể Vu Thiên sẽ coi mình là bạn bè, nếu sau này có chuyện gì, tìm Vu Thiên hỗ trợ thì không có chỗ nào là không tốt cả. Lúc này nhìn thấy hắn ngoắc mình tới, lập tức hắn đến bên Trịnh Tử Hào gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói:
- Trịnh thiếu gia, tôi có chút chuyện, đi một chút sẽ quay lại.
Rất nhanh đã đi tới bên cạnh Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường cười nói :
- Vu tiên sinh, có chuyện gì muốn tôi cống hiến sức lực sao?
Lúc này Trịnh Khả Tâm cũng đi tới bên người anh trai Trịnh Tử Hào, Vu Thiên nhìn trái phải không người, liền nhỏ giọng quay qua Bạch Ngọc Đường nói:
- Bạch thiếu gia, một hồi tôi dự định sau khi kết thúc yến hội sẽ dẫn Trịnh Khả Tâm đi ra ngoài làm quen một vài cô bạn.
Vu Thiên nói những lời này đều dùng giọng điệu rất bình thường, nhưng Bạch Ngọc Đường nghe những lời này thì hù dọa la lớn:
- Cái gì? Anh nói cái gì? Anh muốn dẫn Trịnh tiểu thư đi ra ngoài sao?