Sau khi đi về phía trước mấy trăm mét, Vu Thiên lập tức nghe được có người gọi mình. Sau đó lại thấy Liệp Báo xuất hiện trong đám người đi tới.
- Vu tiên sinh.
Liệp Báo được Lương Mộc Lan truyền lệnh đứng ở đây chờ Vu Thiên, có thể nói ngày đó tại trụ sở huấn luyện cục Quốc An, Vu Thiên lấy sức một mình địch trăm đội viên tinh anh của Khoa Hành Động, một màn đó làm cho Liệp Báo cảm thấy Vu Thiên thực lực thâm sâu khó lường. Tuy rằng cuối cùng Vu Thiên bị Vương Cương gây cho một chút cảm giác không thoải mái, nhưng cái này cũng không gây trở ngại gì đến quan hệ của Vu Thiên và Liệp Báo.
- Uh, yến hội mấy giờ bắt đầu?
Thấy Liệp Báo, Vu Thiên gật đầu, sau đó hỏi.
- Buổi tối 7 giờ chính thức bắt đầu, nhưng chúng tôi yêu cầu tất cả tân khách đều phải có mặt trước 6h30.
Biết Vu Thiên lần này là một trong những người phụ trách an toàn của khách sạn cho nên Liệp Báo cũng không gạt hắn.
- Ah, tôi xem ra ở đây cũng đã canh gác rất nghiêm mật, hẳn các anh đã có sự chuẩn khá kỹ càng.
Vu Thiên có chút tán thưởng hướng về phía Liệp Báo nói.
- Vâng, chúng tôi đúng thật đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng những điều này cũng không dám chắc có thể vạn vô nhất thất hay không, phải biết rằng phần tử khủng bố đã nói muốn đến thì chúng chắc chắn sẽ có kế hoạch. Cho nên cẩn thận không bao giờ là thừa.
Liệp Báo cũng rõ ràng bên mình phòng bị thật đã rất nghiêm ngặt, nhưng nhân viên bảo đảm an toàn thì phải như vậy, không thể nói phòng thủ tốt nhất, chỉ có thể nói là phòng thủ rất tốt mà thôi.
Vu Thiên cũng không rõ ràng lắm về sự lợi hại của tổ chức khủng bố, cho nên hắn cũng không hiểu rõ đám người Liệp Báo vì sao phải chú ý cẩn thận như vậy.
- Vậy được rồi, anh tiếp tục bố trí người phòng thủ, tôi cùng với Bạch thiếu gia vào bên trong xem qua.
Vừa nói xong, Vu Thiên liền cùng Bạch Ngọc Đường hướng về bên trong khách sạn đi tới.
Liệp Báo cũng hiểu rõ, nếu nói luận về công phu, chính xác mình không phải là đối thủ của Vu Thiên, nhưng nếu luận về khả năng tính toán, Vu Thiên nhất định không giỏi, cho nên hắn cũng không có quản Vu Thiên làm thế nào thực hiện nhiệm vụ. Lại nói nhiệm vụ chính của Vu Thiên chính là, khi nào gặp phải nhân vật khó giải quyết hắn mới phải ra tay đi xử lý, còn bình thường những vấn đề nhỏ đều là do nhóm người của mình đến giải quyết.
Sau khi bước vào khách sạn, cảm giác đầu tiên của Vu Thiên là trong này rất lớn, rất xa hoa, thiết bị được lắp đặt cũng là thiết bị đẳng cấp, so với khách sạn Đế Hào cũng không kém. Tìm một chỗ có thể quan sát khắp mọi nơi trong khách sạn, Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống. Ở đây là quầy rượu nên ngồi ở đây uống rượu, nói chuyện phiếm cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Bầu không khí này theo thời gian cũng chậm rãi trôi qua. Chỉ chốc lát bên ngoài trời đã dần tối. Mà ở phòng khách của khách sạn lúc này khách nhân cũng đã lục tục đến.
Nhóm người đến đây đều ăn mặc tiên tiến theo kiểu tây, y phục chỉnh tề, sau khi vào trong cũng rất văn minh, phần lớn đều tìm một nơi vắng vẻ ngồi nói chuyện phiếm.
Thính lực của Vu Thiên vô cùng tốt, hắn đã từng chăm chú lắng nghe, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mấy thứ gì đó Trung Ương lại ra chính sách, tiếp theo bọn họ phải làm gì, hoặc là Nhật Bản lại có động đất, người người khắp nơi lại gặp tai ương. Nhưng khi bọn họ nói về những chuyện này, Vu Thiên có cảm giác được bọn họ đều hả hê trước tai họa của người khác.
Đối với Nhật Bản gần đây tin nóng nhất là chuyện nước này bị động đất, Vu Thiên cũng xem qua internet và TV đưa tin. Dựa vào sự hiểu biết về lịch sử của Nhật Bản, hắn chỉ nhìn một chút qua tin tức rồi cũng chỉ cười cười. Đối với chuyện vượt ra khỏi quốc gia, Vu Thiên cũng không có hứng thú gì. Thậm chí vẫn còn mê tín nghĩ rằng, liệu có phải người Nhật Bản làm nhiều chuyện xấu nên ông trời tức giận đến nghiêm phạt.
Dần dần cũng đã đến 6h30, trong đại sảnh khách đến ngày càng nhiều, trong số đó cùng Triệu Đan Đan đi vào còn có một ít nam nữ thanh niên trẻ tuổi khiến cho Vu Thiên chú ý.
Triệu Đan Đan cũng thấy Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường, nhưng cô chỉ gật đầu một cái, rồi sau đó lại cùng đám bạn của mình quay ra nói chuyện phiếm.
Thấy Triệu Đan Đan không giống như trước kia nhìn thấy Vu Thiên liền nhiệt tình, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh không khỏi trêu ghẹo nói:
- Ha ha, Vu tiên sinh, Triệu tiểu thư này thực sư không tồi nha, anh vì sao luôn luôn cự tuyệt người ta, nhìn kìa! Bây giờ người ta không vui, ngay cả chào hỏi xã giao cũng không có.
Nghe lời nói của Bạch Ngọc Đường có ý trêu ghẹo, Vu Thiên ha ha cười:
- Ái tình là dựa vào cảm giác, nếu như anh không có cảm giác, vậy anh nghĩ loại tình cảm này có thể làm cho anh vui vẻ hay là bi ai nào?
Thật không ngờ Vu Thiên lại có thể nói được như thế về vấn đề tình cảm, Bạch Ngọc Đường nghe đến đó cũng cười ha ha. Lại nói tiếp, Bạch Ngọc Đường so với Vu Thiên còn lớn hơn nhiều, hơn nữa lấy gia thế cùng tướng mạo của hắn, có thể nói chuyện tình cảm cũng là muôn màu muôn vẻ. Ở trong lòng nhiều thiếu nữ, Bạch Ngọc Đường là một người rất có giá, tướng mạo đẹp trai. Chỉ tiếc Bạch Ngọc Đường bây giờ hứng thú với sự nghiệp nhiều hơn chuyện tình cảm, cho nên thật ra mà nói, Bạch Ngọc Đường cũng không có nói đến cái gì gọi là yêu đương.
Nhưng sau khi nghe Vu Thiên lý giải về tình cảm, hắn cũng chỉ có thể cười cười, thậm chí ở phương diện này, Bạch Ngọc Đường cũng không thể khuyên Vu Thiên được cái gì.
Bạch Ngọc Đường cười to nhằm che dấu sự hạn chế kiến thức về phương diện này, mà Vu Thiên nghe hắn cười, ánh mắt lại nhìn về phía cửa đại sảnh của khách sạn Hilton, không khỏi nói một câu:
- A? Cô ta sao lại tới đây?
Cảm giác được Vu Thiên có gì đó kỳ quái, Bạch Ngọc Đường vội nhìn theo tiếng kinh ngạc của Vu Thiên hướng về cửa quầy rượu, vừa nhìn hắn liền thấy một cô bé đang được mấy vệ sĩ bao quanh đi về hướng đại sảnh.
Cô bé kia rõ ràng cũng cảm nhận được ánh mắt của Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường, cảm giác được có người đang nhìn mình, cô liền xoay người đưa ánh mắt hướng về bên này tìm kiếm. Đợi đến khi cô thấy Vu Thiên ở trong này, mắt không tự chủ sáng lên, sau đó rất tự nhiên hướng về Vu Thiên cùng Bạch Ngọc Đường bước nhanh tới.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhận ra cô bé kia, thậm chí cũng chưa từng gặp qua cô, trực giác nói cho hắn biết, cô bé này cũng không biết mình, nhưng cô lại đi về phía này như đã quen biết ai đó, nói cách khác, mục tiêu của cô không phải là mình mà là Vu Thiên.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường đem mắt hướng về phía Vu Thiên quan sát, chỉ thấy Vu Thiên đầu cúi xuống, thầm nghĩ một tiếng:
- Đau đầu rồi a!
- Ha ha, thật nhìn không ra, Vu tiên sinh đi đến đâu lưu tình đến đó a.
Thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Vu Thiên, Bạch Ngọc Đường nhịn không được trêu ghẹo nói.
Vu Thiên cúi đầu, nghe thấy câu nói của Bạch Ngọc Đường, hắn lúc này rất muốn nói lại một chút, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, nhưng cũng chính lúc này, hắn cảm giác được cô bé kia càng ngày càng lại gần.
- Bạch thiếu gia, nếu như là bằng hữu, phiền anh thay tôi che lại một chút.
Bạch Ngọc Đường vốn ôm tâm ý muốn coi trộm một chút náo nhiệt, nhưng vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, hắn không tự chủ mở to hai mắt. Vu Thiên nói như vậy, đây không phải rõ ràng cho mình cơ hội ư? Lúc này mình giúp Vu Thiên, sau này rất có thể sẽ trở thành bằng hữu a.
Đây rõ ràng là cơ hội của mình, Bạch Ngọc Đường không nói hai lời, lập tức đứng lên.
- Ha ha, tiểu thư này, cô khỏe chứ, tôi là Bạch Ngọc Đường, một trong bốn đại phú hào của kinh thành, thiếu chủ của Bạch gia, thật cao hứng khi gặp tiểu thư, không biết phương danh...
- Anh tránh cho tôi.
Còn không đợi Bạch Ngọc Đường nói xong, cô gái kia đã đi tới trước bàn Bạch Ngọc Đường, sau đó vung tay lên, đẩy Bạch Ngọc Đường ra một bên, rồi đặt mông ngồi bên cạnh Vu Thiên.
- Vu Thiên, thực sự nghĩ không ra, thì ra anh cũng là người có thân phận nha, ha ha, vậy mà tôi còn tưởng anh là một người dân bình thường chứ.
- Chuyện đó, chuyện đó Hạ Hạ, cô nghĩ sai rồi, thực ra tôi đúng là một người bình thường, hôm nay tôi đến đây cũng là do có chuyện khác, ha ha.
Biết tránh không khỏi, Vu Thiên rốt cuộc ngẩng đầu, hướng về nữ sinh này xấu hổ cười một cái.
Không sai, cô bé này chính là người mà Vu Thiên từng ở trong Thanh Thủy Viên của đại học Trung Hoa cứu ra, là nữ sinh người Thái Lan tên Hạ Hạ. Kỳ thực cô còn có một thân phận khác, đó chính là con gái duy nhất của quốc vương Thái Lan - Putin Adulyadej, tên Thái của cô là Jiasi Adulyadej. Nói cách khác nữ sinh tên Hạ Hạ này còn là công chúa của Thái Lan.
Cũng bởi vì như vậy nên cô mới có tư cách tham gia yến hội.
Nhưng chính một người có thân phận như vậy, mà lại được Vu Thiên trùng hợp cứu ra, chuyện này cũng không phải chuyện hứng thú gì đối với nam thanh niên Đông Phương quốc , đối với Vu Thiên mà nói cũng không biết là phúc hay là họa.
- Sao lại có thể như thế được, anh đừng tưởng rằng tôi không biết nha, yến hội ngày hôm nay là yến hội sinh nhật của Alice con gái đại sứ Mỹ - Nicolas, dạ tiệc này không phải có tiền là có thể tiến vào đơn giản như vậy, cho nên anh cũng đừng có gạt tôi nói anh là một người bình thường.
Jiasi • Adulyadej, hay là Hạ Hạ vừa nói vừa cười ha ha nhìn về phía Vu Thiên.
Trước đó, cô vẫn từng nghĩ, nếu như Vu Thiên chỉ là một người bình thường, thì phụ vương nhất định sẽ ngăn cản mình gặp gỡ hắn, nhưng hiện tại xem ra, dường như không có khả năng. Có thể có thân phận dự tiệc ngày hôm nay, nếu như không có một thân phận bối cảnh nhất định, thì tuyệt đối sẽ không được tham dự.
Nhìn ánh mắt Hạ Hạ tràn ngập tình cảm mãnh liệt, Vu Thiên thực sự bị đánh bại. Hắn biết lúc này giải thích bất kỳ cái gì đều là vô ích, điều duy nhất có thể làm bây giờ là trầm mặc.
Hạ Hạ thấy Vu Thiên không phản bác, liền cười cười.
- Vu Thiên, chúng ta kết giao bằng hữu được không?
Vừa nói, cô vừa học theo nghi lễ Đông Phương quốc nhiệt tình đưa tay ra.